Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 620: Thống khổ Thái Hằng

Chương 620: Nỗi đau của Thái Hằng
Nhìn Thái Sơ và người kia rời đi, lão nhân lặng lẽ đóng cánh cửa sắt lớn, sau đó âm thầm bước vào hang động, toàn bộ khu vực sâu dưới lòng đất hàng vạn mét cuối cùng lại chìm vào tĩnh lặng.
“Nơi này chính là chỗ Thái Hằng bế quan, ngươi thử xem đi.”
Thái Sơ và Diệp Lâm đứng trên một thảo nguyên rộng lớn, giữa thảo nguyên mọc lên một căn nhà tranh, cả thảo nguyên bao la chỉ có duy nhất căn nhà đó.
Và nơi này, chính là không gian riêng biệt của Thái Hằng, không mấy người có thể đặt chân vào, mà Thái Sơ lại là một trong số ít đó.
Chuyện năm xưa của Thái Hằng, đã trở thành nỗi đau thấu tim gan của hắn, không ai dám nhắc tới, ngay cả Thái Đô cũng không dám, sự việc đó là vảy ngược thật sự của Thái Hằng.
Một khi có người dám chạm vào vảy ngược của Thái Hằng, Thái Hằng sẽ không nhận ai, dù trước đó Thái Đô từng muốn giúp Thái Hằng vượt qua, cuối cùng vẫn phải đánh một trận với Thái Hằng.
Thái Sơ cũng không dám nhắc đến chuyện này trước mặt Thái Hằng, Diệp Lâm muốn Ngũ Sinh thạch, ắt hẳn phải khơi lại chuyện cũ.
Trong lòng Thái Sơ cũng bất an, sợ Thái Hằng nổi cơn giận vì chuyện này.
“Có nhất thiết phải là Ngũ Sinh thạch không? Ngũ Sinh thạch mặc dù trên toàn bộ Đông Châu chỉ có một khối, nhưng những bảo vật mang đặc tính của Ngũ Sinh thạch thì còn nhiều, chỗ sư phụ ta có một thứ đấy.”
Thái Sơ nhìn Diệp Lâm trước mặt, cau mày nói.
Ngũ Sinh thạch vô cùng hiếm có, toàn bộ Đông Châu ai cũng biết, chính là khối đang nằm trong tay Thái Hằng, nhưng đặc tính của Ngũ Sinh thạch là có thể biến thành đủ mọi hình dạng.
Mà biến thành vật gì, thì sẽ mang thần tính và khí tức của vật đó, phẩm cấp càng cao thì thần tính càng thấp.
Nếu biến thành một vũ khí Hoàng giai, ví dụ như một thanh trường kiếm Hoàng giai hạ phẩm, lôi đình kiếm, nhất cử nhất động của kiếm đều mang theo lôi đình bao quanh.
Vậy Ngũ Sinh thạch sẽ hoàn toàn biến thành lôi đình kiếm, khi đó hai thanh lôi đình kiếm giống hệt nhau, mà thanh lôi đình kiếm được tạo ra từ Ngũ Sinh thạch thì chính là lôi đình kiếm thật sự, là thanh lôi đình kiếm thứ hai.
Nhưng nếu biến thành vật phẩm cấp càng cao thì hàm chứa thần tính lại càng ít.
Ví dụ như biến thành bảo vật Thiên giai, vậy thì chỉ có hình dáng của bảo vật Thiên giai mà thôi, không hề có uy năng của bảo vật Thiên giai.
Cho nên Ngũ Sinh thạch này dù chỉ có một khối, nhưng cũng không quá quý giá.
Còn những bảo vật mang đặc tính tương tự Ngũ Sinh thạch thì nhiều vô kể, Thái Sơ cũng khó hiểu vì sao Diệp Lâm cứ nhất quyết đòi Ngũ Sinh thạch.
Còn suy nghĩ của Diệp Lâm thì khác hẳn với Thái Sơ, Ngũ Sinh thạch đã được Nhất Khí Hóa Tam Thanh đặc biệt nhắc tới, khẳng định phải bất phàm, muốn Ngũ Sinh thạch chắc chắn có lý do của hắn.
Nếu đổi thành những bảo vật khác, đến lúc đó luyện thành phân thân không giống như mô tả trong Nhất Khí Hóa Tam Thanh thì hắn có khóc cũng chẳng còn chỗ mà khóc.
"Không phải cứ phải là Ngũ Sinh thạch."
“Ta vào hàn huyên với sư thúc một chút.”
Diệp Lâm nói xong liền hướng nhà tranh đi tới, Thái Sơ rất biết điều không đuổi theo, chỉ nhìn theo bóng lưng Diệp Lâm, khí tức toàn thân cuồn cuộn, tùy thời chuẩn bị ra tay.
Một khi nhắc lại sự kiện kia, Thái Hằng sẽ nổi giận, đến lúc đó thân thể sẽ hoàn toàn bị cơn giận chi phối, lúc ấy trong mắt Thái Hằng chỉ còn sát ý.
Trạng thái đó vô cùng đáng sợ, linh trí của Thái Hằng sẽ hoàn toàn bị mẫn diệt.
Không nhận ai cả.
Đây cũng chính là tâm ma lớn nhất trong lòng Thái Hằng, chính cái tâm ma này đã tra tấn Thái Hằng đến sống không bằng chết.
Đó cũng là nguyên nhân căn bản khiến Thái Hằng lưu lại ở đỉnh phong Hợp Đạo kỳ hàng trăm vạn năm, xét cho cùng thì thiên tư của Thái Hằng còn mạnh hơn cả hắn, ngộ tính của Thái Hằng cũng hơn hắn, sự cảm ngộ đạo của Thái Hằng cũng vượt trội hơn hắn.
Nếu không bị tâm ma vây khốn, Thái Hằng đã sớm bước qua cảnh giới kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận