Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 3830: Con đường vô địch - lớn mật phân tích

Chương 3830: Con đường vô địch - Đại mật phân tích
"Hơn nữa, cho dù sau này Huyền Thiên có làm sao giày vò, người của Huyền Nguyên Hạt tộc cùng các thế lực phụ thuộc đều sẽ thành thật nghe theo hắn."
"Cho dù Huyền Thiên làm một chút chuyện hoang đường, đều có người lý giải hắn, cho rằng đây là lão tổ thử thách, cho dù không cho là như vậy, bọn họ cũng phải cho rằng như vậy."
"Dù sao đây có phải là lão tổ thử thách hay không, ai mà biết được?"
"Mà bây giờ, kế hoạch của hắn cuối cùng không thể thành công, hắn rất thông minh, nhưng lại xem nhẹ đám dòng dõi ngu xuẩn của hắn."
"Mà sự xuất hiện của ta, đã phá vỡ kế hoạch của hắn, phá vỡ mưu đồ mười vạn năm của hắn."
"Lần này, hắn lộ diện hay không đều không còn quan trọng, bởi vì kết quả đã sớm được định đoạt."
Diệp Lâm nói đến đây thì cười thần bí, vị lão tổ Huyền Nguyên Hạt tộc này rất thông minh, nhưng hắn thông minh mặc hắn, dòng dõi dưới trướng hắn lại không được thông minh như vậy.
Ân oán giữa hắn và Huyền Thiên, vị lão tổ kia có lẽ không biết, bởi vì diễn kịch phải diễn cho trọn, hắn không chỉ diễn cho các thế lực phụ thuộc xem, còn phải diễn cho các Kim Tiên khác của Ma vực xem.
Cho nên, hắn vẫn luôn không dám ra ngoài, một mực không có lộ đầu.
Một khi dám mạo hiểm lộ đầu, những cường giả khác không biết, chẳng lẽ đám Kim Tiên của Ma vực lại không biết sao?
Kim Tiên cường giả nhạy cảm biết bao? Nếu thật bị bọn họ phát hiện vị này đang diễn kịch, có lẽ bọn họ còn sẽ phối hợp hắn.
Đợi đến sau khi hắn rời đi, Huyền Nguyên Hạt tộc của hắn còn có thể bảo tồn được bao nhiêu, cái này phải xem khẩu vị của đám Kim Tiên Ma vực lớn đến đâu.
"Thì ra là thế, lợi hại, nghe phen phân tích này, ta phục sát đất."
Vị kiếm tu cường giả đến từ Thục Sơn Kiếm Tông bội phục nói, nhưng Diệp Lâm trong nháy mắt liền ném những lời này ra sau đầu.
Kiếm tu tính tình thẳng, còn vị này hiển nhiên là nịnh nọt, phục sát đất? Nói nhảm.
"Tốt, hiện tại ta ngược lại là muốn nhìn một chút cái biểu lộ của lão tổ Huyền Nguyên Hạt tộc kia khi nhìn thấy chúng ta."
Trong mắt Cô Độc Phong lóe lên vẻ hưng phấn.
Dựa theo cách nói của Diệp Lâm, vị kia của Huyền Nguyên Hạt tộc còn chưa biết đến sự tồn tại của bọn họ đúng không?
Nếu như chờ đến khi vị kia tràn đầy tự tin đi ra, định trấn áp tất cả, vừa vặn nhìn thấy bọn họ đang chém giết dòng dõi của hắn ngay tại tổ địa, không biết sẽ có biểu lộ gì.
"Ngươi có thể đoán sai rồi, có lẽ hắn đã sớm biết rồi."
Diệp Lâm nhìn Cô Độc Phong trước mắt bằng ánh mắt xem thường, đã là Thái Ất Huyền Tiên rồi, sao người này trông vẫn hơi ngốc vậy?
"Ngươi không phải nói..."
Cô Độc Phong tựa hồ nhận ra ánh mắt của Diệp Lâm, không nhịn được mà nóng nảy.
"Hắn câu cá diễn kịch, cũng không phải là thật c·hết, trong đó tất nhiên có quân cờ hắn bồi dưỡng, lớn như vậy một cái Huyền Nguyên Hạt tộc, hắn cài cắm chút ít nhãn tuyến của mình thì có gì khó?"
Diệp Lâm nhìn Cô Độc Phong trước mắt bĩu môi nói.
Một cái Huyền Nguyên Hạt tộc lớn như vậy, với tư cách là lão tổ của Huyền Nguyên Hạt tộc, hắn hiểu rõ Huyền Nguyên Hạt tộc sâu sắc nhất.
Cho nên, việc cài cắm hai cái nhãn tuyến để nắm bắt thông tin bên ngoài thì sao?
Diễn kịch dù sao vẫn là diễn kịch, thật cho rằng người ta liền ngoan ngoãn vây mình trong nơi bế quan, như ngồi tù hay sao?
Diệp Lâm vừa nói xong, Vân Hi Nguyệt đứng bên cạnh Cô Độc Phong che miệng cười một tiếng, khiến Cô Độc Phong càng thêm mất mặt.
Thôi rồi, đến cả đạo lữ của mình cũng cười nhạo mình, không sống nổi nữa.
Nhìn Cô Độc Phong này, Diệp Lâm thấy phiền muộn, quả nhiên, thời gian lâu, người đều sẽ thay đổi.
Nhớ ngày đó lần đầu tiên hắn nhìn thấy Cô Độc Phong, cái vẻ mặt lạnh lùng của Cô Độc Phong, cái khí tức sinh ra chớ gần kia, soái khí biết bao nhiêu.
Sao bây giờ Cô Độc Phong lại càng ngày càng giống một tên khốn kiếp vậy?
Rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu? Nghĩ mãi vẫn không ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận