Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 3047: Con đường vô địch - trước khi mưa bão tới yên tĩnh 5

Chương 3047: Con đường vô địch - trước khi mưa bão tới yên tĩnh 5 Nhìn hai đứa nhóc, một đứa cầm chổi, một đứa cầm xẻng hót rác bắt đầu quét dọn phòng luyện đan, Trương Vô Quyết đứng ở ngoài cửa hài lòng gật đầu. Hai đứa nhóc này tuy tính tình có chút không coi ai ra gì, nhưng vẫn nghe lời nha.
"Lâm Vân Lộ, ngươi đi ra, nơi này là lãnh địa của Lạc Dao."
"Hừ, còn lãnh địa của ngươi, cái này rõ ràng là lãnh địa của ta."
"Lãnh địa của ngươi? Đã nói phòng luyện đan mỗi người một nửa, tại sao ngươi lại ăn trộm đan dược của ta?"
"Đan dược của ngươi? Rõ ràng là ta thấy trước."
Sau một khắc, hai người vốn hòa thuận tay cầm chổi và xẻng hót rác lại đánh nhau, bên trong phòng luyện đan càng đánh càng không thể giải quyết. Trương Vô Quyết cứ vậy trơ mắt nhìn mấy viên đan dược còn lại của mình rơi vào trong lòng bàn tay của chúng. Thấy cảnh này, mặt Trương Vô Quyết đen lại đi vào, một tay một đứa, nhấc hai đứa nhóc lên.
"Trương trưởng lão, ngươi đừng cản ta, để ta dạy dỗ cho tên hay khóc nhè này một trận."
Lâm Vân Lộ không ngừng đạp chân, tức giận đùng đùng nói.
"Ngươi cứ đến, ngươi cứ đến, Lạc Dao không sợ ngươi."
Lạc Dao giương nanh múa vuốt nói, căn bản không có chút sợ hãi nào.
Nhìn một màn này, Trương Vô Quyết lập tức cảm thấy đau cả đầu.
"Trương trưởng lão, nơi này của ngươi là sao thế?"
Lúc này, một giọng nghi ngờ vang lên, chỉ thấy Vân Phong mặt đầy nghi hoặc nhìn phòng luyện đan giống như bị gió bão tàn phá, khẽ nói.
"Tông chủ, ngươi đến rồi."
Nhìn thấy Vân Phong, Trương Vô Quyết như nhìn thấy cứu tinh.
Nghe Trương Vô Quyết kể khổ, Vân Phong lại càng dở khóc dở cười.
"Được rồi, được rồi, Lạc Dao, Vân Lộ, đi tìm Tiểu Hôi chơi đi."
Vân Phong nói xong, Lạc Dao và Lâm Vân Lộ đồng thời hai mắt sáng lên, lập tức hai đứa nhỏ chạy ra ngoài. Tiểu Hôi, một con sói xám già, chúng thích nhất là chơi cùng Tiểu Hôi. Còn Trương Vô Quyết thì mặt đầy kỳ quái, Tiểu Hôi, đây chính là thần thú bảo vệ tông môn Tử Tiêu thiên cung, mang dị chủng huyết mạch, tu vi lại là nửa bước Thái Ất cảnh giới, chỉ thiếu chút nữa là có thể bước vào Thái Ất Huyền Tiên. Vốn còn uy phong lẫm liệt, Tiểu Hôi từ khi gặp hai đứa nhóc này đã hoàn toàn biến thành một con sói xám già. Đợi đến khi hai đứa nhóc hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Trương Vô Quyết mới thở dài một hơi, lập tức hắn tiện tay vung lên, cả phòng luyện đan trở lại nguyên dạng.
"Trương trưởng lão, ngươi cũng đừng chấp nhặt với hai đứa nhóc này."
Vân Phong chắp tay cười nói.
"Tông chủ quá lời, lão phu tuổi đã cao lại đi chấp nhặt với hai đứa nhóc này sao? Hai đứa nhóc này dường như khiến Tử Tiêu thiên cung vốn âm u đầy tử khí trở nên sống lại."
Trương Vô Quyết nói xong, trong mắt hiện lên một tia từ ái, hắn sống đã rất lâu, tuổi tác thậm chí còn lớn hơn Vân Phong, sao lại đi so đo với hai đứa trẻ con. Đừng nói giận, thích còn không kịp nữa ấy chứ. Đến mức tiên đan? Bất quá chỉ là đường đậu do chính mình luyện chế riêng cho hai đứa nhóc kia mà thôi. Nếu không, ngươi cho rằng hai đứa nhóc không có chút tu vi nào lại dễ dàng xâm nhập vào phòng luyện đan của mình như vậy sao? Tầm quan trọng của phòng luyện đan đối với một luyện đan sư thì không cần phải nói cũng biết, cho dù tu sĩ Chân Tiên đến cũng phải tốn công phu mới vào được.
"Đúng vậy, chúng mang đến một tia sinh khí cho Tử Tiêu thiên cung, nhưng hiện tại Trung Châu quả thực yên tĩnh đến đáng sợ."
Vân Phong thở dài một tiếng nói.
Một cổ lão yêu nghiệt còn chưa xuất hiện đã khiến Trung Châu rộng lớn bị trọng thương đến vậy, ngay cả Ma Tông vốn thích gây sự cũng thành thật xuống. Các thiên kiêu càng ra sức điên cuồng tăng tu vi của mình. Cổ lão yêu nghiệt, còn chưa xuất hiện mà đã thể hiện một cảm giác áp bức không gì sánh được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận