Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 3560: Con đường vô địch - Kỳ Huyễn đại lục 24

Chương 3560: Con đường vô địch - Kỳ Ảo đại lục 24 Mấy người men theo biên giới núi tuyết đạp không mà đi với tốc độ cực nhanh, còn Thượng Quan Uyển Ngọc thì vô cùng vất vả đuổi theo sau bốn người. Đồng thời nàng cũng bắt đầu hoài nghi nhân sinh, một người mạnh ta còn có thể hiểu được, nhưng tại sao các ngươi đều mạnh như vậy? Núi tuyết này không phải muốn leo là leo được, từ trên xuống dưới đều tỏa ra một luồng khí tức nặng nề vô cùng, khí tức này chính là uy áp của đệ nhất thiên hạ cường giả Trần Phàm. Người leo núi một bên phải chống chọi với hoàn cảnh ác liệt của Ngọc Long Tuyết Sơn, một bên phải chống chọi với uy áp này. Dù là cường giả Đại Huyễn Tông cũng không thể đạt đến trình độ nhẹ nhàng như bốn người kia được. Thời gian trôi qua, cả nhóm đã đi tới giữa sườn núi, hướng xuống nhìn thì thấy vực sâu thăm thẳm. Thượng Quan Uyển Ngọc đứng trên mặt núi tuyết há mồm thở dốc, liên tục leo lên đến đây, dù nàng có tu vi nửa bước Đại Huyễn Tông cũng có chút không chống nổi. "Không... Không, ta không muốn chết, ta không muốn chết mà." Đúng lúc này, một cường giả tản ra khí tức kinh khủng rơi xuống, một đường rơi vào cái Thâm Uyên vô tận kia. Cảnh này khiến Thượng Quan Uyển Ngọc ngây người, người vừa rồi hình như là cường giả Đại Huyễn Tông cảnh giới? Đến cường giả Đại Huyễn Tông cũng không leo lên được đỉnh sao? Chuyện này có vẻ quá không bình thường đi?
"Ngươi chậm quá." Diệp Lâm vẫy tay đem Thượng Quan Uyển Ngọc nâng lên, rồi đột nhiên tăng tốc. Thượng Quan Uyển Ngọc cứ thế nhìn cảnh vật trước mắt lùi nhanh, mà bọn họ càng chạy càng cao, càng chạy càng cao.
"Đến rồi." Thượng Quan Uyển Ngọc chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt biến đổi, đợi đến khi cảnh tượng ổn định lại, nàng đã đứng trên một mảnh đất bằng. Bốn phía là biển mây ngập tràn, ánh mặt trời chiếu xuống biển mây phản chiếu ra từng đợt thất thải huyền quang, trông vô cùng mỹ lệ. Cảnh này khiến Thượng Quan Uyển Ngọc ngây người. "Đây... đây chính là nơi các ngươi luôn ở sao, Trần Phàm, ngươi thật độc ác." Thượng Quan Uyển Ngọc nhìn biển mây xa xăm thì thầm, nàng và mẫu thân vẫn luôn sống trong căn nhà tranh dưới chân núi, mà ra ngoài còn phải mang theo bùa hộ thân cấp thần phàm, nếu không thì lấy nhục thể phàm thai của nàng lúc trước căn bản không chịu nổi nhiệt độ thấp như vậy. Còn bây giờ, thế giới quan của nàng hoàn toàn bị đánh nát, mình thì ở nhà tranh nhỏ, còn Trần Phàm bọn họ thì sao? Hóa ra họ luôn ở trên thiên cung. "Trần Phàm, Trần Trường Sinh." Đôi mắt Thượng Quan Uyển Ngọc lóe lên tia hung ác, sau đó xoay người lấy ra một cái mặt nạ đeo lên mặt. "Trần Trường Sinh, ta đến rồi, hãy trân trọng những giây phút cuối cùng đi." Thượng Quan Uyển Ngọc nói xong liền gật đầu với Diệp Lâm, sau đó lấy sợi dây chuyền trên cổ ném cho Bao Tiểu Thâu. "Ta hoàn toàn tin tưởng các ngươi, vật này cứ cho ngươi đi." Thượng Quan Uyển Ngọc nói nhỏ, Diệp Lâm nói rất đúng, cái chết của mẫu thân đã sớm tạo thành khúc mắc trong lòng nàng, mà vật này chỉ là cho nội tâm một phần an ủi mà thôi. Mà còn, mỗi lần nhìn thấy vật này, khúc mắc trong lòng lại càng nặng thêm, đối với nàng không những không có chỗ tốt mà ngược lại chỉ toàn chỗ xấu. Bây giờ, chỉ cần tự tay chém Trần Trường Sinh báo thù cho mẫu thân, thì sợi dây chuyền này cũng không còn tác dụng gì nữa. "Đa tạ, lát nữa ngươi đánh không lại thì ta giúp ngươi." Bao Tiểu Thâu nhanh tay bắt lấy dây chuyền, thần sắc hưng phấn nói. "Đi thôi, xin nhờ các ngươi lát nữa giúp ta ngăn Trần Phàm lại." "Yên tâm, ta hai búa đập chết hắn." Thượng Quan Uyển Ngọc vừa nói xong, Lý Tiêu Dao đã không nhịn được nói, đệ nhất thiên hạ? Hai búa đập chết. Thượng Quan Uyển Ngọc lộ vẻ cảm kích, khẽ gật đầu với Lý Tiêu Dao, sau đó bước ra một bước đi đến sơn môn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận