Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 1169: Thiên Hằng thế giới 13

Chương 1169: Thiên Hằng thế giới 13 Hỗ trợ một kẻ phản tặc dễ dàng, hay là hỗ trợ một người bản thân đã được định sẵn là người thừa kế quan trọng?
Chuyện này không cần phải nghĩ.
Chỉ cần để những kẻ còn đang thăm dò biết Tam hoàng tử có át chủ bài của mình, có chỗ dựa của riêng mình, chắc chắn sẽ có kẻ không nhịn được.
Dù sao, "công theo rồng" bốn chữ này không có thế lực nào cưỡng lại được sự cám dỗ, một khi thành công thì quá tốt, con đường của ngươi sẽ rộng mở.
Tiếp theo, Diệp Lâm chỉ cần chờ một vài người tự động đưa tới cửa.
"Chuyện này... xong rồi sao?"
Sở Dương vừa ngồi xuống, nhìn những người đã rời đi, có chút ngơ ngác. Hắn còn tưởng rằng sẽ bàn bạc mưu đồ đại sự gì đó, sao chưa kịp ngồi ấm chỗ đã kết thúc?
Chuyện này khác với những gì hắn tưởng tượng.
"Đương nhiên là chưa kết thúc, vẫn còn một chuyện cuối cùng chưa xử lý."
Diệp Lâm vừa cười vừa nói, rồi liếc nhìn Hồng Bá Thiên bên cạnh. Hồng Bá Thiên lập tức hiểu ý, đột ngột lao ra khỏi bao sương, đến bên ngoài.
"Chuột nhắt trong bóng tối, cút ra đây!"
Hồng Bá Thiên chắp tay đứng giữa không trung, giận dữ gầm lên một tiếng, từng đợt sóng âm hướng về phương xa phóng đi, không gian trên đường đi nháy mắt vỡ tan.
Một lát sau, một bóng người từ trong hư không thổ huyết bay ra, cả người hung hăng nện xuống đất, trực tiếp làm mặt đất lõm một hố lớn.
"Theo dõi hoàng tử, dựa theo luật pháp Kim Ô đế quốc, xử tử!"
Hồng Bá Thiên mặt mày nghiêm nghị nói, sau đó tung một quyền, lập tức, một nắm đấm lửa màu đỏ đánh xuống đất. Không đợi người kia kịp phản ứng, đã bị một quyền đánh thành huyết vụ.
Thấy vậy, Diệp Lâm hài lòng gật đầu. Người hộ đạo của hoàng tử, trừ khi hoàng tử gặp nguy hiểm, nếu không không được ra tay, nên trong bóng tối có rất nhiều cao thủ theo dõi Sở Dương.
Mà những kẻ kia chỉ là theo dõi, nên người hộ đạo của Sở Dương không có lý do để ra tay.
Hiện tại, để Hồng Bá Thiên lộ chút thực lực, sẽ càng có khả năng củng cố việc Sở Dương có át chủ bài trong tay.
"Tốt, đi thôi, chúng ta trở về, tiếp theo, cứ chờ cá mắc câu."
Diệp Lâm nói xong, phủi phủi quần áo, dẫn theo Sở Dương rời khỏi tửu lâu.
Bên kia, trong một tòa đại điện vô cùng nguy nga, một thanh niên mặc trường bào màu vàng, trên trường bào vẽ những con chim ba đầu màu vàng.
"Ngươi xác định? Bên cạnh tam đệ, ngoài người hộ đạo, còn có một cường giả cấp bậc Thiên Thần?"
Thanh niên nhìn người áo đen bên dưới, nheo mắt nói.
"Đúng vậy, thuộc hạ tận mắt chứng kiến, hơn nữa kẻ đó trong cảnh giới Thiên Thần cũng là hạng cực kỳ mạnh, xuất thủ một quyền liền đấm chết một cường giả Thiên Thần sơ kỳ."
Người áo đen nói xong, thanh niên nheo mắt, tay trái không ngừng gõ xuống mặt bàn.
"Tam đệ, tam đệ, ngươi ẩn giấu thật kỹ, phụ hoàng sắp băng hà, bây giờ ngươi cuối cùng sắp không nhịn được nữa sao?"
"Đáng tiếc, đáng tiếc, ngươi lộ ra quá nhanh."
"Đi, thông báo Thất hoàng tử, Ngũ hoàng tử, Bát hoàng tử đến nghị sự trước."
"Vâng." Người áo đen chắp tay cúi đầu, cả người hóa thành một đám khói đen biến mất không thấy đâu.
Nhìn người áo đen biến mất, thanh niên mặt đầy cười lạnh.
Thời gian trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt, ba ngày trôi qua, trong ba ngày này, phủ đệ Tam hoàng tử vốn rất quạnh quẽ bỗng nhiên tấp nập người tới, những người này không ai không phải là nhân vật có máu mặt trong Đế đô.
Ngày thường không gặp mặt một ai, giờ từng người tranh nhau đến thăm hỏi.
Có người chỉ là ngồi xuống lấy lệ, quen mặt, nhưng cũng có người có ý đồ khác.
"Tiên sinh, tiên sinh, chiêu của ngài thật là quá tuyệt, chỉ trong ba ngày này, đã có ba cao thủ cấp Bán Thần, một cường giả cấp Thiên Thần nguyện ý ủng hộ ta."
"Bao gồm cả thế lực phía sau bọn họ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận