Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 200: Lấy nhu thắng cương, lấy mới vừa chém nhu

Chương 200: Lấy nhu thắng cương, lấy cứng chém mềm Hắn chẳng thể ngờ được, Diệp Lâm lại là hạ phẩm linh căn.
Một kẻ hạ phẩm linh căn, thế mà có thể trưởng thành đến mức này?
Hạ phẩm linh căn, có thể đột phá Kim Đan kỳ, đã là sự ưu ái của thiên đạo, hơn nữa còn là một trong những kẻ yếu nhất ở Kim Đan kỳ.
Còn Diệp Lâm thì sao? Hạ phẩm linh căn, thực lực mạnh đến mức ngay cả hắn cũng không phải đối thủ.
Phải biết, hắn lại là thượng phẩm linh căn đó.
"Hòa thượng, ta hai cái, ngươi một cái."
"Được."
Diệp Lâm nói xong, Vô Tâm gật gật đầu, thấy Diệp Lâm lén lút tiến tới gần ba gã tu sĩ kia, Vô Tâm âm thầm nhổ nước bọt.
"Thật là một quái thai, mẹ nó hạ phẩm linh căn thế mà lại lĩnh ngộ kiếm ý, rốt cuộc là lớn lên như thế nào? A di đà phật, mẹ nó xui xẻo."
Sau đó, Vô Tâm đứng dậy, hướng về một gã thanh niên tiến tới gần.
"Ai đó?"
Mà động tĩnh của hai người, nhanh chóng bị một trong số ba gã thanh niên phát giác.
Ba người bọn hắn đều là tu vi Kim Đan trung kỳ, tính cảnh giác cũng khá cao.
Mà lời này vừa dứt, hắn đã cảm thấy mắt tối sầm lại, sau đó thì chẳng còn gì nữa.
"Tiên sư nó, là ai?"
Hai người còn lại hoảng sợ, còn chưa kịp thấy bóng người, đồng bạn của mình đã ngã xuống rồi?
"A di đà phật, thiện tai thiện tai."
Giải quyết xong một người, nhìn ba người nằm trên đất, Vô Tâm hai tay chắp lại, vẻ mặt từ bi.
Còn Diệp Lâm thì ngồi xổm xuống, lấy Thủy Linh châu cất vào không gian giới chỉ.
Không ngờ lại đánh bừa trúng, thế mà gặp được bảo vật tuyệt thế có khả năng tăng lên linh căn.
Phàm là bảo vật dính dáng đến linh căn, mỗi một món đều là vô giá.
Bởi vì linh căn chính là căn bản tu hành, linh căn phẩm giai không cao, cả đời cũng chỉ đến thế.
"Hòa thượng, đi thôi."
Nhìn gã thanh niên máu me bê bết ở phía xa, Diệp Lâm nói với Vô Tâm.
"Đi."
Hai người một đường trở về chỗ ở, Vô Tâm ngồi đối diện.
"Thí chủ, chuyện này có lẽ thật sự khiến hòa thượng chấn động một trăm năm đấy, hạ phẩm linh căn, mà lại có thể trưởng thành đến mức như thế, thật khiến hòa thượng tự thấy hổ thẹn."
Vô Tâm ngồi đối diện đến giờ vẫn chưa thể tin được.
Còn Diệp Lâm thì cũng không vội luyện hóa Thủy Linh châu, dù sao tăng lên phẩm giai linh căn khác gì nghịch thiên cải mệnh, trong đó mỗi một bước đều cần toàn tâm toàn ý, hung hiểm vô cùng.
Chờ trở lại Vô Danh Sơn rồi, lại từ từ luyện hóa.
Suy cho cùng, hắn vẫn chưa tin Vô Tâm trước mắt.
Dù sao vì một kiện bảo vật, anh em ruột thịt trở mặt tàn sát nhau trong giới tu luyện là chuyện thường, hắn cùng Vô Tâm mới quen biết được mấy ngày?
Sau đó, Diệp Lâm nhắm mắt bắt đầu điều tức.
Trong nháy mắt, một đêm thời gian thoáng qua.
"Thí chủ, đi thôi."
"Đi thôi."
Diệp Lâm đứng dậy đi theo sau Vô Tâm.
Thần Kiếm Thành tổ chức thịnh hội như vậy, nếu không đi xem, chính là không nể mặt Thần Kiếm Thành.
Đây cũng là lý do vì sao những trận chiến đấu này, trong mắt một vài thiên kiêu hàng đầu chỉ là trò trẻ con, thế nhưng mỗi lần, chỗ ngồi vẫn ngồi kín người.
Đạo lý cũng như người khác mời ngươi đi xem kịch vui, có ba ngày, mà ngươi chỉ xem có một ngày rồi thôi không đến nữa.
Một chút mặt mũi này, vẫn nên cho.
Chờ đến khi đến chỗ ngồi, dưới lôi đài đã bắt đầu đánh nhau rồi.
Lần này, chiến lực của tu sĩ rõ ràng mạnh hơn nhiều so với trước đây, cũng đáng xem hơn.
Một ngày này, trôi qua rất bình tĩnh, rất nhanh đã hết.
Mà một ngày sau, cạnh tranh kịch liệt hơn, một số thiên kiêu mà ngay cả Vô Tâm cũng không dám khinh thường cũng bắt đầu lên sàn đấu.
Đến ngày cuối cùng, toàn bộ thịnh hội được đẩy lên đỉnh điểm.
Ngày này mới thật sự là thiên kiêu chi chiến.
Mà một số tu sĩ thì đầy mặt kích động, bọn họ chính là vì điều này mà đến.
Có thể tận mắt chứng kiến rất nhiều thiên kiêu hàng đầu của Thiên Hà quận giao đấu, đây là may mắn đến nhường nào.
Tu sĩ cảnh giới thấp chiến đấu đối với bọn họ chẳng qua chỉ là trò trẻ con, còn đại năng cảnh giới cao chiến đấu bọn họ lại không hiểu được.
Thiên kiêu cùng cấp chiến đấu, quả là không thể tốt hơn.
Lấy nhiều bù ít.
"Thí chủ, thiên kiêu thật sự tranh đấu, bắt đầu rồi."
Hai mắt Vô Tâm ngưng lại, dù không có nắm chắc giành vị trí đầu, nhưng hắn vẫn muốn liều một phen.
Có nắm chắc hay không thì tính sau, nếu như ngay cả dũng khí liều một phen cũng không có, vậy còn gọi gì là thiên kiêu chứ?
"Mau nhìn kìa, là Tiểu Kiếm Tiên, phong thái Tiểu Kiếm Tiên vẫn như cũ, vẫn soái khí như vậy."
"Quả nhiên không hổ là danh xưng Tiểu Kiếm Tiên, đã có mấy phần phong thái của Bắc Nguyên Kiếm Tiên rồi."
Nhìn gã thanh niên toàn thân áo trắng giữa lôi đài, các tu sĩ xung quanh không ngừng ca ngợi.
Tại Thiên Hà quận rộng lớn vô cùng, có một vùng cao nguyên, diện tích vô cùng lớn, bên trong cao nguyên, sinh tồn các loài yêu thú đáng sợ.
Thế lực Nhân tộc không dám đặt chân vào đó.
Có thể nói là thiên đường của yêu thú.
Mà bên trong cao nguyên đáng sợ như vậy, cư ngụ một vị Kiếm Tiên thật sự, được người đời tôn làm Bắc Nguyên Kiếm Tiên.
Bắc Nguyên Kiếm Tiên ở tại trung tâm Bắc Nguyên, trấn áp toàn bộ yêu thú Bắc Nguyên không dám làm càn.
Lấy sức một người, trấn áp toàn bộ Bắc Nguyên, đó là phong thái bực nào?
Mà người này, chính là thân truyền đệ tử duy nhất của Bắc Nguyên Kiếm Tiên.
"Ta là Huyền Diệu, không biết vị đạo hữu nào nguyện ý đánh với ta một trận? Tốt nhất là đồng đạo."
Huyền Diệu toàn thân áo trắng khẽ nói.
"Tiểu Kiếm Tiên từ năm năm trước đã lĩnh ngộ kiếm ý, bất quá vẫn luôn chưa thể tìm ra con đường của riêng mình, mà sư tôn của mình được người đời tôn là Kiếm Tiên, ngạo khí khiến hắn không muốn đi theo con đường đã có người đi, mà muốn một mình khai phá con đường thuộc về mình."
"Hành động lần này của hắn, là muốn dùng chiến đấu để bản thân giác ngộ."
"Bất quá thông qua chiến đấu để tự mình giác ngộ, nhất định phải là người cùng cấp, mà còn phải là một kiếm tu, lại còn phải là một kiếm tu đã tìm ra được con đường của riêng mình, chiến lực lại không thể yếu hơn Tiểu Kiếm Tiên, thật khó lại càng khó."
"Đúng vậy, bất quá Kiếm Vô Song thì sao?"
"Tiểu Kiếm Tiên dù được vinh dự là Tiểu Kiếm Tiên, nhưng khi đối mặt với Kiếm Vô Song, e rằng không phải là đối thủ, đến lúc đó đừng nói là giác ngộ, không ăn đòn đã là may rồi."
Nghe Huyền Diệu nói, các tu sĩ xung quanh bắt đầu bàn tán xôn xao.
Mà Huyền Diệu ở giữa lôi đài, tự nhiên cũng nghe được tiếng bàn luận của các tu sĩ, hai mắt tràn đầy không phục.
Là một thân truyền đệ tử của Kiếm Tiên, ngạo khí trong lòng hắn ngút trời, mà trên con đường kiếm đạo, hắn tự nhận không thua kém bất cứ ai.
Bất quá mỗi khi nghĩ đến bóng dáng kia, lại khiến lòng hắn hoảng hốt.
Năm năm trước hắn đã đánh một trận với Kiếm Vô Song, ba kiếm, Kiếm Vô Song chỉ xuất ba kiếm, liền đã chém hắn thành phế nhân.
Từ đó, trong vòng năm năm, kiếm ý của hắn luôn không thể tiến thêm một bước.
Không diệt trừ được tâm ma trong lòng, hắn sẽ cả đời không thể tiến bộ, không bước ra khỏi cái bóng của Kiếm Vô Song, hắn thẹn với danh là đệ tử của Kiếm Tiên.
Bây giờ lại lần nữa nghe người xung quanh nghị luận, sự không phục trong lòng hắn ngay lập tức dâng lên một tầng lớn.
"Ha ha ha, đã sớm nghe Tiểu Kiếm Tiên một kiếm Thanh Ngư đánh bại vô số kiếm tu, ta đã mong mỏi từ lâu."
Lúc này, một thân ảnh xuất hiện trước mặt Huyền Diệu.
Người mang cự kiếm, để trần, cơ bắp toàn thân vô cùng rắn chắc.
"Là Cuồng Thắng, một cự kiếm bá đạo vô cùng, lần này, có trò hay để xem rồi."
"Đúng là, đúng là."
Còn Diệp Lâm thì nhìn hai người, vô cùng hứng thú.
"Thú vị."
Trận chiến này, hắn vô cùng chờ mong, hai người này đều là những kẻ đứng trên đỉnh phong kiếm đạo thế hệ trẻ, nếu như quan sát hai người họ chiến đấu, đối với mình, cũng có tác dụng rất lớn.
"Tốt, đánh một trận."
Nói xong, hai người liền lao vào nhau đánh.
Kiếm của Huyền Diệu thuộc về nhu hòa, còn kiếm của Cuồng Thắng thì lại thẳng thắn dứt khoát, bá đạo vô cùng.
Điều này khiến Huyền Diệu trong quá trình chiến đấu cảm thấy khó chịu vô cùng.
"Người đời đều nói lấy nhu thắng cương, lại không biết rằng, cương cũng có thể chém đứt nhu."
Nhìn Huyền Diệu bị Cuồng Thắng áp chế, Diệp Lâm khẽ nói.
Mà hắn vừa nói xong, các thanh niên xung quanh liền nhìn về phía hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận