Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 2232: Thần bí chi địa - lần thứ hai mất khống chế Trương Nguyệt Nhi

"Trước khi hắn chết, hắn đã cười và bảo ta phải sống thật tốt, sống thật tốt mà tiếp tục."
"Lúc ấy trong tay ta còn đang cầm trái tim của hắn, vẫn còn cầm trái tim đang nhảy nhót của hắn đấy."
"Nhưng cuối cùng, phu quân lại chết trong tay ta, mà đám người áo đen kia cũng biến mất không thấy tăm hơi."
"Về sau, cứ hễ cảm nhận được cái thứ khí tức bẩn thỉu kia, ta liền sẽ mất khống chế, ta không thể khống chế nổi bản thân mình."
"Dù ý chí của ta mạnh đến đâu, cuối cùng cũng sẽ mất khống chế, từ đó mà chém giết, ta đã thử rồi, cho dù đi thật xa, cho dù ta cố gắng hết sức rời xa cái nơi phát ra khí tức đó."
"Thế nhưng chỉ cần khí tức kia còn tồn tại trên thế giới này, đến cuối cùng, ta đều sẽ mất khống chế, ta đều sẽ mất khống chế."
"Ta không thể khống chế nổi mình, không thể khống chế nổi mình được."
Trương Nguyệt Nhi vừa dứt lời, thân thể lại lần nữa bị yêu khí hùng hậu bao phủ, một đôi mắt màu đỏ rực xuất hiện giữa thiên địa, cứ như vậy gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Lâm.
Diệp Lâm chỉ cảm thấy một trận rùng mình.
Toàn thân lông tơ dựng đứng.
"Chết."
Oanh, oanh, oanh.
Trên bầu trời âm u, từng đạo lôi đình màu tím đen hiện lên, phát ra từng trận tiếng nổ, mặt đất cũng vì thế mà rung chuyển, những ngọn núi xung quanh liên tục đổ sụp.
Mặt đất khô cằn, từng đường nứt rộng đến mấy mét xuất hiện trên mặt đất, cứ như là ngày tận thế.
Giữa không trung, một tia sáng duy trì cái tia sáng cuối cùng của hắn, tia sáng đó chính là Diệp Lâm, Diệp Lâm yên tĩnh đứng giữa không trung, hắn cứ như vậy lẳng lặng nhìn Trương Nguyệt Nhi ở phía xa.
Thân thể tỏa ra kiếm ý cực cảnh.
Diệp Lâm từ đầu đến cuối vẫn nhíu mày, đến giờ hắn vẫn không biết lý do, rốt cuộc Lý Thiện Trường đã giở trò gì lên người mình?
Mà còn ra tay khi mình không hề hay biết, thậm chí đến tận bây giờ mình vẫn không phát hiện ra.
Đây đúng là một thủ đoạn đáng sợ đến mức nào?
"Chết đi, tất cả đều chết cho ta đi, tất cả đi chết hết đi."
Trương Nguyệt Nhi phát ra từng tiếng gầm giận dữ, trong âm thanh tràn ngập một tia thống khổ, nàng không muốn như vậy, căn bản không muốn làm như vậy.
Nàng không phải kẻ thích giết người vô tội, nàng cũng không có thù hận gì với loài người, huống chi phu quân của nàng cũng là loài người, cho nên nàng không hề có ác ý với nhân tộc.
Thế nhưng, nàng không thể nào khống chế được, trong mười năm, đã có tổng cộng năm vị nhân loại ở cảnh giới Thiên Tiên chết trước mặt nàng.
Nàng vĩnh viễn không thể nào quên được ánh mắt của những nhân loại kia trước khi chết, một ánh mắt không thể tin nổi.
Ngoại trừ khi mất khống chế, thời gian còn lại đều là thời gian tự do của nàng, thế nhưng trong lòng nàng từ lâu đã sản sinh ra tâm ma đáng sợ đến tột cùng.
Ngày thường nàng cũng chẳng dễ chịu gì, chịu đủ dày vò.
Oanh.
Một đạo lôi đình màu tím đen từ trên trời cao giáng xuống nhắm thẳng vào Diệp Lâm, mà Diệp Lâm thì không trốn không tránh, trực tiếp giơ tay lên, trong lòng bàn tay kiếm ý lượn lờ, quanh thân càng tỏa ra kiếm khí đáng sợ đến cực điểm.
Cuối cùng, đạo lôi đình màu tím đen kia đã bị phá hủy.
Thế nhưng từ đầu đến cuối, sát chiêu cuối cùng vĩnh viễn không phải là đạo lôi đình màu tím đen kia, Diệp Lâm chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, ngay sau đó thân thể của Trương Nguyệt Nhi đã xuất hiện trước mặt hắn.
Lúc này toàn thân Trương Nguyệt Nhi bị yêu khí bao phủ, hai mắt đỏ ngầu, vẻ mặt điên cuồng, bốn phía tràn ngập sát ý khiến người ta sợ hãi.
Dường như muốn giết sạch toàn bộ sinh linh trên thế gian vậy.
Nếu lúc trước Trương Nguyệt Nhi giống như ác quỷ từ địa ngục bước ra, thì bây giờ Trương Nguyệt Nhi chính là chúa tể của những ác quỷ đó.
Điên cuồng, giết chóc, sát thần chính là đại danh từ của nàng.
Lúc này, khí tức trên người Trương Nguyệt Nhi khiến ngay cả Diệp Lâm cũng phải khiếp sợ.
"Vẫn Thánh quyền."
Quanh thân Diệp Lâm tỏa ra hào quang đỏ như máu, cánh tay phải trực tiếp được hồng quang bao bọc, một luồng hào quang đỏ như máu còn chói lọi hơn chiếu rọi cả thiên địa, xua tan yêu khí nồng đậm kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận