Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 2905: Con đường vô địch - Tử Vân

Đợi đến khi an toàn, Thôn Thiên Ma Quán đối với Diệp Lâm không hề khách khí nổi giận mắng, lần này, nó đem cả vạn năm tích lũy toàn bộ hóa thành hư không, điều này khiến nó làm sao không tức giận? "Lần sau, lần sau ta sẽ bù lại cho ngươi, cả gốc lẫn lãi bù lại cho ngươi." Nhìn thấy Thôn Thiên Ma Quán trong trạng thái phẫn nộ, Diệp Lâm vội vàng lên tiếng trấn an. "Thật?" Thôn Thiên Ma Quán ánh mắt tràn đầy hoài nghi, giọng điệu nghi ngờ càng thể hiện rõ suy nghĩ trong lòng nó lúc này. "Ta khi nào lừa ngươi?" Diệp Lâm truyền âm cho Thôn Thiên Ma Quán, mà Thôn Thiên Ma Quán đang ở trên vai Diệp Lâm lúc này lại im lặng. Xác thực, trong vạn năm qua, Diệp Lâm xác thực không lừa nó, thôi vậy, liền tin hắn thêm một lần. Thấy Thôn Thiên Ma Quán im lặng, Diệp Lâm lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, trấn an được rồi thì tốt. Dù sao lần này là mình vô lễ trước, không thông qua ý Thôn Thiên Ma Quán đã tự mình hành động như vậy, bị mắng một trận mình cũng hiểu được. "Đây chính là Trung Châu sao? Pháp tắc hoàn thiện như vậy, nơi này nhất định có đại năng Thái Ất Huyền Tiên." Còn Cô Độc Phong đứng sau lưng Diệp Lâm thì không để ý đến Diệp Lâm và Thôn Thiên Ma Quán, dù sao hai người đều là truyền âm, hắn căn bản không phát giác ra. Giờ phút này, hắn đang cảm khái pháp tắc nơi đây, pháp tắc Trung Châu vô cùng hoàn thiện, giống hệt Tinh Hà Hoàn Vũ, pháp tắc hoàn thiện như vậy chắc chắn có đại năng Thái Ất Huyền Tiên tồn tại. "Thái Ất Huyền Tiên sao?" Diệp Lâm tỉ mỉ cảm thụ lực lượng pháp tắc trôi nổi trong không gian, ngay lập tức đột nhiên nhìn về phía sâu trong Thương Khung, vừa rồi hắn vậy mà đã cảm giác được một cỗ đạo khí tức ở nơi đó. Cỗ khí tức này, chỉ có thiên đạo mới có. Điều này cũng có nghĩa, nơi đây vậy mà sinh ra thiên đạo, một nơi do người làm lại sinh ra thiên đạo. Đã có thiên đạo tồn tại, vậy thì pháp tắc nơi đây hoàn thiện như vậy cũng không có gì kì lạ. Vút... Ngay lúc này, chỉ nghe từng đạo tiếng xé gió vang lên, nơi chân trời xuất hiện mấy đạo lưu quang đang hướng về phía này, mỗi đạo lưu quang đều mang theo áp lực vô cùng nồng đậm, nơi nó đi qua, cỏ cây trên mặt đất đều phải cúi mình. "Ồ? Vừa đến Trung Châu đã có đánh nhau?" Cô Độc Phong nhíu mày nhìn về phía xa, một thanh kiếm gỗ bình thường xuất hiện trong tay, nội tâm mơ hồ có một cỗ kích động. Hắn cũng muốn xem một chút, cái gọi là thiên kiêu Trung Châu đến tột cùng có bao nhiêu cân lượng. Từ khi nghe lời Diệp Lâm xong, buông bỏ những thứ nên buông, từ bỏ những thứ nên từ, hắn lập tức cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm. Chưa bao giờ thoải mái như vậy, giờ phút này hắn mới thật sự sống vì chính mình, cuối cùng hắn cũng nếm được cảm giác tự do, ngửi thấy không khí tự do. Bản thân cũng không còn trầm mặc như trước, mà trở nên có vài phần thoải mái, có vài phần tiêu dao tự tại. "Đạo hữu không cần như vậy, chúng ta không tìm đạo hữu gây phiền phức." Người còn chưa đến, tiếng đã tới trước. Chỉ nghe một trận âm thanh êm tai truyền vào tai hai người, ngay sau đó, hai nam ba nữ đứng vững vàng trước mặt Diệp Lâm và Cô Độc Phong. Mà nữ tử đứng trước nhất thì cong khóe môi đỏ mọng, lộ ra một nụ cười khẽ. "Tiểu nữ tử Tử Vân, xin ra mắt hai vị đạo hữu." Tử Vân đứng trước nhất đưa tay ngọc ra khẽ thi lễ, giọng nói trong trẻo, như có một loại ma lực trực tiếp chạm đến tâm linh. "Tử Tân, xin ra mắt hai vị đạo hữu." "Tử Lam, xin ra mắt hai vị đạo hữu." Hai nữ còn lại cũng cùng nhau xưng tên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận