Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 1874: Di tích chi chiến 6

Chương 1874: Di tích chi chiến 6 Ầm, ầm, ầm.
Đột nhiên, sau lưng Thiên Khải ngưng tụ ra lôi đình vạn trượng, cuối cùng, lôi đình vạn trượng này ngưng tụ thành một bó lôi đình nhỏ bé, theo ngón tay Thiên Khải chỉ ra, bó lôi đình nhỏ bé này mang theo thế sét đánh không kịp bịt tai xuyên thủng không gian mà đi.
Răng rắc, răng rắc, răng rắc.
Ngay lúc này, từng tiếng giòn vang lên, chỉ thấy trên hư ảnh cự tượng rung trời chuyển đất xuất hiện mấy trăm đạo vết rách khủng bố, theo vết rách càng lúc càng nhiều, toàn bộ hư ảnh cự tượng ầm ầm vỡ vụn.
Mà cự tượng ban đầu thì nằm trên mặt đất, thân thể khổng lồ của hắn làm sập một tòa sơn mạch, còn trên trán hắn xuất hiện một lỗ máu nhỏ.
“Ta nói rồi, nhược điểm của ngươi ta đã biết, ngươi bây giờ vẫn còn cơ hội lựa chọn, giao ra bản mệnh tinh huyết thần phục ta, ta có thể dẫn ngươi ngắm nhìn chân tướng của thế giới này.”
“Thiên tư của ngươi như vậy, hà tất tự nhốt mình trong sa mạc nhỏ yếu này? Theo ta đi, ta dẫn ngươi rời đi, mở mang kiến thức sự tốt đẹp của thế giới bên ngoài, giúp ngươi bước vào cảnh giới Chân Tiên, nếu phúc vận ngươi thâm hậu, ngươi đủ để bước vào Thái Ất Huyền Tiên.”
Thiên Khải nhìn cự tượng trước mắt đang hấp hối, giọng nói chân thành nói, hắn thật sự coi trọng thiên tư cùng chiến lực mạnh mẽ của cự tượng này.
Còn có huyết mạch cực kỳ không đơn giản trong cơ thể hắn, chỉ một tư chất Chân Tiên thôi đã có thể khiến hắn thèm muốn đến cực điểm.
Nếu bồi dưỡng thành Chân Tiên, vậy thật sự sẽ là chiến lực lớn nhất, là sự giúp đỡ lớn nhất của hắn.
“Rống.”
Cự tượng ngẩng lên trời thấp giọng gào thét một tiếng, lập tức đầu to nặng nề rũ xuống trên mặt đất hai mắt nhắm lại, tia tàn hồn cuối cùng tan đi, chỉ còn lại bộ thi thể khổng lồ như vậy.
Nhìn cảnh tượng này, Thiên Khải thong thả thở dài một tiếng, không tiếc tự sát cũng không muốn đi theo mình sao?
Mình thật sự có đến mức không chịu nổi vậy sao? Hay là bản thân ngươi có nỗi khổ gì chăng?
Bên kia, Liễu Bạch thân thể lùi nhanh về phía sau, trượt đi cả ngàn dặm cuối cùng mới khó khăn lắm dừng lại, cả người nhìn về phía ma viên to lớn ở phía xa, sắc mặt âm tình bất định.
“Không ngờ ngươi còn có thực lực như vậy, ngược lại là ta xem nhẹ ngươi.”
“Với huyết mạch và thiên tư còn cả chiến lực của ngươi, đủ để sánh vai con non của thần thú, chỉ đáng tiếc, hạn mức cao nhất đã bị cố định.”
“Đáng tiếc a đáng tiếc.”
Liễu Bạch có chút thở dài nói, lập tức chậm rãi cầm lấy thanh trường kiếm màu xanh lục trong tay mình.
“Lần đầu tiên gặp được thứ ra hồn như vậy, cho ngươi chút tôn trọng.”
Liễu Bạch nói xong, hai mắt bốc lên ngọn lửa hừng hực.
“Nghiệp hỏa.”
Môi Liễu Bạch khẽ nhúc nhích, trường kiếm trong tay nháy mắt bị ngọn lửa khủng bố bao phủ, ngọn lửa thoạt nhìn cực kỳ hung hãn, thế nhưng không có một chút xíu nhiệt độ.
“Đi thôi.”
Mũi kiếm của Liễu Bạch chỉ một cái, trong khoảnh khắc, một đám ngọn lửa nhỏ dính vào trên người ma viên ở phía xa, ma viên nhìn ngọn lửa nhỏ bé trên cánh tay, trong ánh mắt tràn đầy sự nghi hoặc lớn lao.
Ngọn lửa nhỏ bé như vậy, ngươi đang vũ nhục ta sao?
Ma viên nhấc cánh tay phải lên, hướng về phía ngọn lửa nhỏ vỗ tới, nhưng mà, một chưởng đánh xuống, vốn dĩ cho rằng ngọn lửa sẽ bị dập tắt, nhưng mà, ngọn lửa lại trực tiếp bén vào cánh tay phải của hắn.
Ngọn lửa nhỏ càng lúc càng lớn, cuối cùng, ngọn lửa nhỏ bé ban đầu lan ra toàn thân ma viên, ma viên không ngừng phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, thân thể cao lớn giữa không trung không ngừng loạn lắc lư.
Toàn bộ thân hình rơi thẳng vào trong dãy núi phía dưới, thân thể cao lớn của hắn không ngừng nhấp nhô trong dãy núi, tạo thành uy thế khủng bố, trong nháy mắt san bằng một ngọn núi thành bình địa.
Một đốm lửa nhỏ có thể bùng cháy cả một cánh đồng.
Cuối cùng, thân thể cao lớn của ma viên bị một gốc ngọn lửa nhỏ thoạt đầu không có gì đặc biệt thiêu đốt đến hầu như không còn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận