Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 2554: Uy danh truyền xa Độc Tôn

Chương 2554: Uy danh truyền xa Độc Tôn
Tựa hồ nhận ra được có ánh mắt đang chú ý mình, nam tử nghi hoặc mở to mắt, theo ánh mắt hướng Đông Phương Thần Minh nhìn qua, ánh mắt hai người giao nhau trên không trung, Đông Phương Thần Minh lập tức thu hồi ánh mắt.
"Hắn là ai? Mà khiến ngươi phải kiêng kỵ như vậy?" Diệp Lâm đây là lần đầu tiên nhìn thấy Đông Phương Thần Minh kiêng kỵ một người đến vậy, không kìm được hiếu kỳ hỏi.
Đông Phương Thần Minh tuy bình thường hay cà lơ phất phơ, nhưng theo Diệp Lâm quan sát, người này thật không hề đơn giản.
Bất quá…có thể tu luyện đến cảnh giới Chân Tiên, có lẽ không phải loại tầm thường.
Ngoài một số cực phẩm đồ chơi ra.
Tinh Hà Hoàn Vũ rộng lớn vô biên, sinh linh lại càng nhiều vô kể, cơ số khổng lồ như vậy, có vài cực phẩm cũng không phải chuyện hiếm lạ.
"Hắn à, bị thế nhân xưng là Độc Tôn." Đông Phương Thần Minh hướng Diệp Lâm nhỏ giọng giải thích, thấy nam tử kia thu hồi ánh mắt thì hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
"Độc Tôn?"
"Ừm, đúng, hắn sinh ra ở một tinh hệ bình thường đến cực điểm, bên trong một tiểu thế giới. Tiểu thế giới nơi hắn sinh sống rất bình thường, thế giới bên trong cao nhất chỉ có thể sinh ra tu sĩ cảnh giới Hóa Thần."
"Hắn vốn chỉ là một đứa trẻ bình thường trong một gia đình nông dân. Thế nhưng sau đó, hắn vô tình nhận được truyền thừa của Độc Tôn trong truyền thuyết. Truyền thừa của Độc Tôn quá mức huyết tinh, gây tổn hại cho người và bản thân. Cuối cùng, hắn quyết định ghi nhớ truyền thừa của Độc Tôn vào lòng nhưng không có ý định tu luyện."
"Ngay khi hắn nghĩ rằng cả đời sẽ trôi qua như vậy thì biến cố xảy ra. Cha mẹ hắn bị huyện lệnh bản xứ vu khống, tung tin đồn nhảm rồi chém đầu."
"Khi nghe tin này, vị Độc Tôn này lập tức dùng sức một người, lấy thân xác phàm tục vượt qua Thập Vạn đại sơn tiến về triều đình tố cáo ngự hình."
"Nhưng kết quả là hắn thậm chí không vào được cổng hoàng cung mà đã bị con cháu đại thần đánh gần chết."
"Một mình hắn lê thân thể bị trọng thương bò lết trong hoàng cung, trên đường đi máu rơi rải rác trông mà sợ hãi."
"Mùa hè thì xin ăn, mùa đông thì trốn dưới mái hiên nhà dân, mùa xuân thì hứng nước sông, mùa thu thì nhặt phế liệu ven đường để ăn."
"Kiên trì như thế suốt mười năm, cuối cùng hắn cũng chờ được hoàng đế xuất cung. Thấy đội ngũ hoàng đế xuất cung đông đảo, lòng tràn đầy vui mừng hắn bò đến giữa đường."
"Hướng hoàng đế tố cáo ngự hình, nhưng cuối cùng hắn bị thị vệ vô tình kéo ra. May nhờ tiếng hét giận dữ của hắn khiến hoàng đế chú ý, hoàng đế nhìn hắn một cái rồi thốt ra một câu khiến hắn cả đời không thể nào quên."
"Ở đâu ra tên hoang, giết đi."
"Chỉ một câu nói vô cùng đơn giản này đã khiến hắn hoàn toàn nổi giận."
"Cuối cùng, nếm đủ sự ấm lạnh của cuộc đời, hắn quyết định kế thừa truyền thừa của Độc Tôn. Nếu thế gian bất công như vậy, vậy thì hắn sẽ vì mình đòi lại công đạo, vì cha mẹ đã khuất mà đòi lại một cái công bằng."
"Khi lựa chọn truyền thừa Độc Tôn, tu vi của hắn tăng lên nhanh chóng, cuối cùng dùng sức một mình đồ sát toàn bộ hoàng cung, lập tức thuộc về truyền thuyết của Độc Tôn bắt đầu."
"Hai mươi bốn tuổi Trúc Cơ, hai mươi lăm tuổi Kim Đan, hai mươi sáu tuổi Nguyên Anh, hai mươi bảy tuổi Hóa Thần."
"Về cơ bản một năm một đại cảnh giới, cuối cùng, hắn đạt tới đỉnh phong tiểu thế giới. Để thoát ly khỏi tiểu thế giới, hắn không tiếc đồ sát toàn bộ sinh linh của thế giới, dùng huyết khí của toàn bộ thế giới để cung cấp cho mình phi thăng."
"Thế nên, hắn rời khỏi tiểu thế giới đến với tinh không, từ đó, sự quật khởi của hắn phát triển không thể ngăn cản."
"Trên đường đi, hắn đánh nát các loại thiên kiêu, bất kể thiên kiêu nào ở trước mặt hắn đều không thể ngóc đầu lên."
Bạn cần đăng nhập để bình luận