Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 2098: Cường sát người đá

Chương 2098: Cường sát người đá
Trên bầu trời mây đen kéo đến, mây đen nghịt trời điên cuồng tụ tập, trên chín tầng trời càng xuất hiện một thanh cự kiếm dài trăm thước, mũi kiếm chậm rãi xuyên qua tầng mây giáng xuống mặt đất.
"Rơi."
Diệp Lâm tay phải đột ngột hướng xuống ấn, trong chớp mắt, cự kiếm lao thẳng xuống mặt đất, mục tiêu chính là người đá bị giam ở bên trong.
"Ân? Uy thế mạnh mẽ đấy, nhưng muốn giết ta, còn kém xa."
Người đá khinh thường hừ lạnh nói, vẫn là một quyền bình thường vung ra.
Cả thanh trường kiếm đã bị ngọn lửa bao phủ, lập tức lao đến đỉnh đầu người đá, người đá nheo mắt đấm ra một quyền.
Oanh. . .
Một tiếng nổ vang lên, sau một khắc, một đạo dư âm kinh khủng tản ra bốn phía, các dãy núi xung quanh đều bị luồng dư âm này chấn nát, sơn mạch trong vòng trăm dặm trực tiếp biến mất.
Theo sau đó là một vùng phế tích, cảnh tượng tiên cảnh nhân gian lúc trước đã biến mất không thấy tăm hơi, thay vào đó là một vùng hoang tàn.
"Chết rồi sao?"
Mộ Dung Hàn Hiên cau mày nhìn vùng phế tích bên dưới, vừa rồi một kích của Diệp Lâm khiến hắn cũng phải rùng mình trong lòng.
"Không thể nào, Thiên Tiên đỉnh phong không dễ giết như vậy, ta mới đột phá, nắm giữ lực lượng chưa hoàn hảo, lần đầu gặp phải đối thủ đã là Thiên Tiên đỉnh phong rồi."
"Cũng có chút quá xem trọng ta rồi."
Diệp Lâm không nhịn được cười khổ nói, hắn vừa mới bước vào cảnh giới Thiên Tiên, thế mà đối thủ đầu tiên gặp phải lại là Thiên Tiên đỉnh phong.
Chuyện này có phải là hơi xem trọng hắn quá rồi không?
"Chưa chết, còn chờ gì nữa? Tiếp tục đi."
Mộ Dung Hàn Hiên quái dị liếc Diệp Lâm một cái, biết rõ không giết được còn không tiếp tục động thủ đợi thêm gì nữa? Chờ người đá kia hồi phục rồi giết cả hai người sao?
Oanh, ầm ầm.
Đột nhiên, từng đợt dư âm từ bên dưới tản ra bốn phía, giống như một trận phong bạo, phàm là nơi dư âm chạm đến, tất cả vật thể đều nhanh chóng biến mất.
Mà trung tâm của đợt dư âm này, người đá đang đứng bên dưới nhìn hai người họ.
"Không tệ, hai ngươi đáng để ta nghiêm túc, thiên kiêu nhân tộc, ngại quá, ta thích nhất giết thiên kiêu nhân tộc."
Người đá nhếch mép cười một tiếng, toàn thân hoàn hảo không tổn hại chút nào, cứ như là một kích vừa rồi của Diệp Lâm không hề gây ra chút thương tổn nào cho hắn vậy.
"Hay là... Chạy đi."
Trầm mặc một lát, Mộ Dung Hàn Hiên nhẹ giọng mở miệng nói, hắn cũng không thể không thừa nhận sức sống của người đá này quá dai dẳng, thực chất trong lòng hắn đã bắt đầu nản chí.
Không phải nói là không giết được, nếu như thật sự muốn chém giết người đá này, phải tốn rất nhiều công sức.
Nhưng giết chết rồi thì sao? Chẳng có gì cả, phí công vô ích.
Loại việc vừa tốn sức lại chẳng được gì như này hắn không muốn làm.
"Chạy không thoát, tu vi của người này bày ở đây, mà còn ngươi chẳng phải mới vừa rồi cũng chạy thử rồi sao?"
Diệp Lâm nhướn mày nói.
Mộ Dung Hàn Hiên sắc mặt ngưng trọng, cau mày, hắn nhớ ra, người đá này dường như còn có một loại năng lực, có thể sinh ra cộng hưởng với không gian.
Vừa rồi hắn muốn rời đi, nhưng lại bị một luồng lực từ không gian chấn ngược trở lại.
"Hai người các ngươi mưu đồ cái gì đấy? Ta bé ngoan sao? Chi bằng cứ nói lớn lên xem thử xem nào?"
Người đá cười ha hả, sau đó đột ngột ấn xuống mặt đất, mặt đất trong phạm vi trăm dặm lập tức sụp đổ, cả người hắn giống như một viên đạn pháo phóng ra, trong chớp mắt đã đến trước mặt Diệp Lâm.
"Kiếm của ngươi không tệ, đến thử xem một quyền này của ta xem thế nào, so với kiếm của ngươi, như thế nào?"
Người đá cười ha ha một tiếng rồi vung ra một quyền, không khí bên trong truyền ra một đạo tiếng nổ lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận