Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 3704: Con đường vô địch - vì cái gì ngươi như thế cường

Chương 3704: Con đường vô địch - Vì sao ngươi lại mạnh đến thế?
Hai đạo quang mang trên chiến trường không ngừng đan xen, từng đợt dư âm lan tỏa khắp nơi, chấn động khiến toàn bộ tinh không rung chuyển. Chỉ trong thoáng chốc, hai người đã giao thủ không dưới vạn lần, mỗi lần đều dốc toàn lực.
Điều này khiến các tu sĩ Phật giáo và Kỳ Lân tộc đang quan chiến xung quanh đều kinh hãi, động tĩnh giao đấu của hai người này thực sự quá đáng sợ.
"Vì sao? Vì sao lại mạnh đến vậy?"
Hứa Tâm lùi nhanh về phía sau, đôi mắt trừng trừng nhìn Lục Đỉnh ở phía xa, hắn không hiểu, người này vì sao lại mạnh đến thế? Vì sao trước đây mình chưa từng nghe nói đến danh hiệu của người này?
Với thực lực của người này, đáng lẽ đã sớm nổi danh ở Ma vực, nhưng từ đầu đến cuối mình chưa từng nghe nói đến. Rốt cuộc là từ xó xỉnh nào xuất hiện vậy? Hắn rất nghi hoặc, vô cùng nghi hoặc.
"Ha ha ha, như vậy mới có chút ra dáng chứ, lại đến, lại đến."
Lục Đỉnh cười ha ha một tiếng, khí tức quanh thân không những không hề suy yếu mà ngược lại càng thêm đáng sợ.
Điều này khiến Hứa Tâm mặt tối sầm, hai cánh tay của hắn đều đang run rẩy.
Nhìn Lục Đỉnh đột nhiên xông tới, Hứa Tâm khẽ cắn môi, lần thứ hai xông lên, hắn không thể để kẻ ngu này coi thường. Giao thủ thì giao thủ thôi.
"Chết tiệt."
Lý Trường Sinh sắc mặt âm trầm, vừa rồi Tử Phàm chết hắn không để ý, dù sao đó đâu phải người của mình, chết thì chết. Nhưng Hứa Tâm lại là tướng tài đắc lực của mình, nếu Hứa Tâm chết hắn sẽ đau lòng lắm.
Nhưng tình huống hiện tại thực sự không ổn.
"Cấm Hư, đám người Cấm Hư sao lại ra tay? Mấy Kim Tiên kia đang làm cái gì vậy? Vì sao không ai quản?"
Lý Trường Sinh thầm mắng trong lòng, thực lực của Cấm Hư trong toàn bộ Ma vực có thể nói là cấm kỵ, từ trước đến nay các thế lực Kim Tiên lớn của Ma vực đều luôn luôn chống lại Cấm Hư.
Nhưng hiện tại thế nào? Cấm Hư đã trắng trợn như vậy mà các thế lực Kim Tiên kia lại không có động tĩnh gì sao?
Oanh.
Chỉ nghe chiến trường phía dưới lại truyền đến một tiếng vang lớn, lồng ngực của Hứa Tâm vỡ vụn, phun ra một ngụm máu lớn, khí tức toàn thân cũng bắt đầu dần dần trở nên uể oải, hai mắt bắt đầu mơ màng.
"Ngươi rất khá, toàn lực bạo phát ngược lại khiến ta chơi thống khoái, ta thống khoái, vậy thì cũng cho ngươi một cái thống khoái đi."
Lục Đỉnh khẽ mỉm cười nói, lần này chơi thống khoái, vậy thì cho tiểu tử này cũng nếm trải thống khoái.
"Biệt khuất, biệt khuất a, thật biệt khuất."
Hứa Tâm một mặt bi phẫn, chính mình từ ba tuổi bắt đầu tu luyện, một đường vô địch, mười tám tuổi đã bước vào Hóa Thần cảnh, năm mươi tuổi bước vào Địa Tiên cảnh giới.
Một thân thiên tư có thể nói tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả, mà bây giờ thì sao? Vậy mà đánh không lại người trước mắt, quá oan uổng.
Oanh.
Lục Đỉnh tung một quyền cuối cùng, toàn bộ thân hình của Hứa Tâm hóa thành hư vô, trực tiếp bị Lục Đỉnh đánh nổ, cái gọi là thân thể Thái Ất Huyền Tiên cứ như vậy bị Lục Đỉnh một quyền đánh nổ, đến toàn thây cũng không còn.
Toàn bộ chiến trường chỉ còn lại một cây trường thương màu bạc lơ lửng.
"Không tệ, không tệ, lại đến, Phật giáo, lại đến."
Đánh thắng trận, Lục Đỉnh hưng phấn ngẩng đầu nhìn về phía trận doanh Phật giáo, hắn giờ phút này mới vừa vặn hưng phấn lên.
Nhưng ngay sau đó, một thân ảnh gần như giống hệt hắn đi tới bên cạnh hắn.
"Cút đi, t·h·iếu chủ nói trận này để ta tới, ngươi kết thúc rồi, xuống đi."
Tráng hán nhìn Lục Đỉnh trước mắt nổi giận mắng, một người chỉ có một trận, tiểu tử ngươi còn muốn tiếp tục sao? Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận