Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 2080: Thần bí chi địa - Vạn Yêu quật

Chương 2080: Thần bí chi địa - Vạn Yêu quật Rút thần hồn ra lặp đi lặp lại tế luyện, cái này nghe thôi đã thấy đớn đau, hắn cũng không muốn thử nghiệm.
"Ngoài Bắc Cương có một nơi gọi là Vạn Yêu quật, đó là địa bàn của yêu tộc, vô số yêu tộc chiếm cứ ở đó."
"Mà động phủ của Thái Ất Huyền Tiên Yêu Tôn nằm ở bên trong cái hang thứ ba trăm năm mươi hai của Vạn Yêu quật, nghe nói sau này tiền bối có thể cầm lệnh bài, cái hang lớn đó tự khắc sẽ mở ra, đến lúc đó tiền bối có thể đi vào."
Nghe Tống Kỳ nói, mắt Diệp Lâm lóe lên, rõ ràng hắn cũng không tin lời một phía của Tống Kỳ.
"Nếu tiền bối không tin, ta có thể phát lời thề đại đạo."
Đợi đến khi Tống Kỳ phát lời thề đại đạo xong, sắc mặt Diệp Lâm lúc này mới trở lại bình thường, nếu dám phát lời thề đại đạo, vậy chứng tỏ người này nói thật.
Dù sao người tu hành không ai đem lời thề ra đùa.
"Tiền bối tin chưa? Nếu vậy, tiền bối có thể thả ta đi được không?"
Tống Kỳ nhìn thấy sắc mặt Diệp Lâm hòa hoãn lại thì trong lòng thầm thở phào một hơi, liền lập tức thăm dò hỏi.
Còn Diệp Lâm chỉ vẫy tay, xiềng xích trói buộc Tống Kỳ tan đi, khung cảnh nhuộm máu xung quanh cũng biến mất, thiên địa trở lại như ban đầu.
"Đi đi."
Diệp Lâm thản nhiên nói, sau lưng hai nàng lúc này cũng đến bên Diệp Lâm.
Vừa rồi Diệp Lâm cùng thanh niên này nháy mắt biến mất không thấy đâu, hai nàng bất đắc dĩ chỉ có thể ở lại chỗ chờ, còn Diệp Linh Khê thì đã sớm gặp qua thủ đoạn của Diệp Lâm nên không mấy kinh ngạc, ngược lại Hà Vân Ngọc vẻ mặt như có điều suy nghĩ.
"Đa tạ tiền bối ân không giết."
Tống Kỳ chắp tay cúi đầu chào Diệp Lâm rồi xoay người rời đi, trong nháy mắt thân thể đã bay ra ngoài vạn mét.
Mà Diệp Lâm chỉ khẽ vỗ tay phát ra tiếng, thân thể Tống Kỳ ở đằng xa đột nhiên nổ tung, biến thành một màn mưa m·á·u tan theo gió.
"Đi thôi."
Diệp Lâm khẽ cười một tiếng nói.
Nực cười, sao hắn có thể dễ dàng bỏ mặc Tống Kỳ rời đi như vậy?
Cái Vạn Yêu quật kia nghe thôi đã thấy là nơi rất nguy hiểm, mà còn nơi này còn liên quan đến Thái Ất Huyền Tiên Yêu Tôn, trong lòng Tống Kỳ lại còn oán hận hắn nữa chứ.
Một khi tin tức này bị lộ ra ngoài, hắn sẽ rắc rối to.
Vậy nên Tống Kỳ không thể sống.
"Vì sao g·i·ết hắn? Vừa rồi hai người trao đổi cái gì?"
Diệp Linh Khê vẻ mặt hiếu kỳ nhìn Diệp Lâm hỏi.
"Không nên biết thì đừng biết, thân thể đỡ hơn chút nào chưa?"
Diệp Lâm khoát tay nói, lần thứ hai quay người nhìn về Hà Vân Ngọc với vẻ mặt ân cần nói.
Một bên Diệp Linh Khê nhìn Diệp Lâm bộ dạng đó thì vẻ mặt bất mãn, nàng khoanh tay cứ thế nhìn Diệp Lâm.
"Đỡ nhiều rồi, thương thế trong người đã khôi phục bảy tám phần, chắc hẳn không lâu sẽ lành hẳn, hơn nữa ký ức đã mất cũng đang dần dần hồi phục."
Hà Vân Ngọc chỉ đầu mình nói.
Lúc trước vì thần hồn bị trọng thương suýt chút nữa c·h·ết nên cơ thể đã tự kích hoạt cơ chế bảo vệ, đem toàn bộ ký ức tự phong tồn lại, dùng để giữ lại chút sức mạnh thần hồn cuối cùng.
Mà giờ thần hồn nàng dần hồi phục, ký ức cũng từng chút từng chút trở về.
"Vậy là tốt rồi, tất cả đều đang phát triển theo hướng tốt, chúng ta còn cách Dược Vương Cốc xa không?"
"Theo tốc độ này, còn năm ngày nữa."
Diệp Linh Khê ước tính một chút nói, nghe vậy, Diệp Lâm liền ngồi xuống tại chỗ, điều khiển phi k·i·ế·m.
Hắn một mình ngồi phía sau, tay trái chống cằm, tay phải cầm lệnh bài đen không ngừng vuốt ve, đôi mắt thâm sâu không biết lại đang nghĩ gì.
Thời gian trôi nhanh, một cái chớp mắt đã qua bốn ngày, trong đó, Diệp Linh Khê luôn luôn điều khiển phi kiếm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận