Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 1649: Côn Luân bí cảnh 9

Chương 1649: Côn Luân bí cảnh 9
Nhìn xong người này, Diệp Lâm vô cùng cảnh giác. Thể chất này có vẻ hơi mạnh, chui vào hư không mà ngay cả Thiên Tiên cũng không phát hiện ra. Bản thân mình đến giờ còn chưa có cách nào che giấu được thủ đoạn của cường giả Thiên Tiên.
"Ca ca, sao không nói cho ta? A ~ ta hiểu rồi, ca ca cũng có bí mật riêng đúng không? Nếu ca ca không nói, vậy ta cũng không hỏi, nếu không ca ca sẽ giận đấy."
Tuyết Vân chống cằm bằng tay phải, tựa như đang suy tư, lại tựa như đang tự hỏi chính mình.
"Được rồi ca ca, Tuyết Vân không chơi với ngươi nữa. Tuyết Vân biết ca ca còn con bài chưa lật chưa lấy ra. Tuyết Vân đi trước đây."
"Ca ca, tin tưởng Tuyết Vân, sau này hai ta sẽ còn gặp lại. Ca ca, Tuyết Vân đi, hẹn gặp lại."
Tuyết Vân nói xong vẫy tay về phía Diệp Lâm, lập tức toàn thân chui vào hư không.
Mà nam tử áo đen đang đối chiến với Liễu Bạch phía trước cũng tan biến vào hư không, trận chiến cứ vậy kết thúc.
"Ồ? Thú vị đấy."
Liễu Bạch thu kiếm, vừa cười vừa nói.
"Bọn họ đang trì hoãn thời gian, có thứ gì đó đã bị mang đi rồi. Ngươi nói xem lũ yêu thú thổ dân Côn Luân bí cảnh này có thể đột phá Côn Luân bí cảnh, tiến vào Tinh Hà không?"
Diệp Lâm nhìn cánh đồng tuyết phía dưới, hỏi Liễu Bạch.
"Trước kia có lẽ không được, nhưng bây giờ, trải qua thời gian dài như vậy, Côn Luân bí cảnh cũng trở nên bất ổn. Dù sao từ vô số năm trước Côn Luân bí cảnh đã tồn tại rồi."
"Thủ đoạn của Kim Tiên có giới hạn. Tháng năm dài đằng đẵng trôi qua, cũng đến lúc sụp đổ. Hiện tại Côn Luân bí cảnh bất ổn, một khi lũ yêu thú này tìm được nơi hư không mỏng yếu, cũng không phải không thể ra ngoài."
Liễu Bạch vuốt chuôi kiếm, cười nói. Hắn cũng biết chút ít về Côn Luân bí cảnh, nơi này đã tồn tại bao lâu?
Ngay như kiếp trước hắn vừa ra đời, Côn Luân bí cảnh đã tồn tại, hắn đạt đến đỉnh phong, nơi đây vẫn còn. Mà sau khi hắn ngã xuống, Côn Luân bí cảnh vẫn như vậy.
Tháng năm dài như thế trôi qua, cho dù là thủ đoạn của Kim Tiên, cũng có chút không đủ.
"Thì ra là thế."
Diệp Lâm gật đầu, như vậy, xem như khớp với bảng, Tuyết Vân này có lẽ đã tìm ra biện pháp để đi ra ngoài.
Việc trì hoãn bọn họ ở chỗ này là để vận chuyển thứ gì đó, có lẽ đó là thứ có thể ra ngoài.
"Lo nhiều làm gì? Mấy chuyện này không phải chuyện chúng ta có thể quan tâm."
Liễu Bạch vỗ vai Diệp Lâm, rồi chỉ xuống cánh đồng tuyết phía dưới. Một khắc sau, mặt đất bên dưới phát ra tiếng nổ lớn, một cái hố đen khổng lồ hiện ra trước mắt hai người.
Diệp Lâm và Liễu Bạch cùng bước vào, ngay lập tức thấy vô số kỳ trân dị bảo, tất cả đều là chí bảo, niên đại đều không dưới hàng chục triệu năm, thậm chí Diệp Lâm còn thấy vài cây trên trăm triệu năm.
Ngay lập tức, hai người bắt đầu vơ vét, còn Diệp Lâm thì luôn chỉ lấy một chút trân quý, chỗ còn lại cất vào bảo khố.
Dù sao bên ngoài vẫn còn rất nhiều đệ tử Thương Khung Thánh Địa, ai cũng chạy tới vì bảo vật, mọi người đang chém giết sinh tử phía trước, còn hai người họ thì lại đang vơ vét kho báu.
Nếu cuối cùng lấy hết đi cũng không tiện bàn giao, làm người thì nên hiểu đạo lý đối nhân xử thế.
Đợi hai người vơ vét gần xong, nhìn số tài nguyên còn lại hơn phân nửa, cả hai nhìn nhau cười một tiếng, xem ra vẫn có ăn ý.
Lần này Diệp Lâm thu hoạch lớn, dược thảo trên trăm triệu năm có khoảng ba cây, còn mấy chục triệu năm cũng có mười mấy gốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận