Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 820: Cường đại Bỉ Mông Thú

Thái Nguyên thì không hề hoảng hốt, điên cuồng rót linh khí vào Trấn Thế Bảo tháp, nhưng dù Trấn Thế Bảo tháp xoay chuyển thế nào, cũng không lay chuyển được năm bộ khô lâu to lớn kia mảy may.
"Sao có thể?"
Nụ cười trên mặt Thái Nguyên chậm rãi tắt, thay vào đó là sự không dám tin.
Hắn mới chỉ là Hóa Thần cảnh hậu kỳ, chưa thể phát huy toàn bộ uy năng của Trấn Thế Bảo tháp.
Nhưng chiến trường thay đổi trong nháy mắt, căn bản không cho Thái Nguyên thời gian do dự, một trong các bộ khô lâu giơ thanh cốt đao to lớn lên, chém về phía Thái Nguyên.
Từng đợt tiếng xé gió rít lên, cực kỳ khó nghe.
Thái Nguyên khẽ động tâm thần, thân thể cấp tốc lùi lại, nhưng ngay sau đó, hắn bị một bàn tay đánh bay ra ngoài, cả người hung hăng nện vào vách tường ở xa.
"Chết tiệt, sức lực thật lớn."
Sắc mặt Thái Nguyên khó coi che ngực, nhổ ra đám bụi trong miệng, vừa rồi một bàn tay suýt chút nữa làm nát nội tạng của hắn.
Nhưng hắn cũng đoán được thực lực của đám khô lâu này, trong phạm vi có thể chống lại, nếu khô lâu này là chân quân, vừa rồi một bàn tay đã có thể đánh chết hắn.
Chưa kịp để Thái Nguyên thở một hơi, lại một cái tát nữa giáng xuống, Thái Nguyên lập tức khởi động Trấn Thế Bảo tháp, một vệt kim quang bao phủ lấy hắn, Trấn Thế Bảo tháp không ngừng xoay tròn trên đỉnh đầu.
Oanh.
Bàn tay thô kệch đập vào kim quang, kim quang rung lên dữ dội nhưng không vỡ nát, nhưng Thái Nguyên thì vô cùng khó chịu, toàn thân khí huyết cuộn trào, một ngụm máu tươi phun ra trên mặt đất.
"Tiểu Hồng, bên ngươi thế nào rồi? Ta nghi đám khô lâu này bị tên to xác kia điều khiển, mau giải quyết tên to xác đó đi, chỗ ta sắp không chống đỡ nổi nữa rồi."
Thái Nguyên thu Trấn Thế Bảo tháp, chạy trốn khắp sơn động, đối đầu trực diện căn bản không đánh lại được, bọn gia hỏa này sức phòng ngự và lực mạnh thật sự quá vô lý, một kích toàn lực của mình lên người chúng không để lại bất kỳ vết thương nào.
Còn người ta một bàn tay là có thể đánh mình gần chết, vậy đánh làm sao?
Cũng không biết đám khô lâu này rốt cuộc là cái gì, mà lại cứng rắn như thế.
"Mấy tên tiểu khô lâu mà thôi, tự ngươi giải quyết đi."
Giọng Tiểu Hồng vô cùng gấp gáp, bây giờ hắn không thể quản Thái Nguyên được, tên to xác trước mặt thật sự quá biến thái, gắng gượng chống đỡ phong ấn mà vẫn có thể ngang tài ngang sức với mình.
Mà giờ hắn đã chọc giận hoàn toàn tên to xác trước mặt, dưới sự giãy dụa kịch liệt, phong ấn xung quanh Bỉ mông Thú đang dần sụp đổ.
Có lẽ là phong ấn đã lâu không được tu sửa, uy năng đã trôi mất quá nhiều, nếu không giải quyết được nhanh, đợi phong ấn trên người tên to xác này hoàn toàn vỡ tan, mình cũng chỉ còn một con đường có thể đi.
Đó chính là chạy.
Chạy càng nhanh càng tốt.
"Con chim tạp mao, ngươi c·hết cho ta."
Bỉ mông Thú giận dữ hét lớn, nhấc bàn tay khổng lồ lên tóm lấy Tiểu Hồng, tuy cánh tay rất lớn, nhưng tốc độ lại cực nhanh, chỉ trong nháy mắt đã đến trước mặt Tiểu Hồng.
"Gọi ta là chim tạp mao? Thật sự cho rằng ta sợ ngươi à?"
Tiểu Hồng nghe cái danh xưng này thì hoàn toàn nổi giận, hai mắt tràn đầy phẫn nộ, một đôi mắt lóe lên ngọn lửa dữ dội, sau lưng xuất hiện một bóng Phượng Hoàng to lớn.
Trong chớp mắt, một ngọn lửa kinh khủng bao phủ trực tiếp Bỉ mông Thú.
"Chết tiệt, cái này rốt cuộc là cái gì?"
Bỉ mông Thú kêu thảm một tiếng, toàn thân bị Phượng Hoàng Hỏa bao bọc, lông trên cánh tay trực tiếp bốc cháy, toàn thân bị ngọn lửa đốt kêu răng rắc, một mùi thịt bắt đầu lan ra xung quanh.
"Ta không tin Phượng Hoàng Chân Hỏa không làm gì được ngươi."
Đôi mắt Tiểu Hồng lộ vẻ đắc ý, Phượng Hoàng Chân Hỏa là thần thông bản mệnh của thần thú Phượng Hoàng, có thể đốt cháy vạn vật.
Nghe đồn, thời đỉnh cao, thần thú Phượng Hoàng có thể dùng Phượng Hoàng Chân Hỏa làm tan một đại thế giới.
Thật sự đáng sợ vô cùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận