Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 2896: Con đường vô địch - lôi hải

Trên chín tầng trời phong vân khuấy động, chỉ có hai bóng người đang không ngừng di chuyển.
"Ừm, trên bản đồ chỉ rằng phía trước là một vùng lôi hải, chỉ cần vượt qua lôi hải liền có thể thấy được biên giới Trung Châu, chúng ta sắp đến rồi."
Lúc này, Cô Độc Phong cầm một quyển trục nhẹ giọng nói.
"Ừ." Diệp Lâm nhàn nhạt gật đầu đáp lại, cuối cùng cũng sắp đến nơi.
Đừng nhìn bọn họ cùng nhau đi tới nhẹ nhàng như vậy, một người trong số họ là thiên kiêu đỉnh cấp nổi danh của Ma vực, một người còn lại càng là thiên kiêu đệ nhất Bắc Châu ngàn năm trước.
Phàm là đổi người khác đến đây, e rằng đã khó khăn ở ngay cửa ải Ô Tôn đầu tiên rồi.
Đối với bọn họ mà nói, đây là một hành trình vô cùng dễ dàng, nhưng với những người khác, nó chẳng khác gì địa ngục.
Nếu họ phải trải qua bao nhiêu đau khổ chín chết một đời mới có thể đến được Trung Châu, thì thôi rồi, những thiên kiêu đời sau cũng đừng nghĩ tới Trung Châu nữa.
Thử thách, cũng chỉ là thử thách mà thôi.
"Đến rồi, trong biển lôi, thiên địa lôi đình ngang dọc, mỗi một tia chớp đều có uy lực gây tổn thương đến Chân Tiên, trung tâm biển sấm sét chỉ cần sơ sẩy một chút thậm chí có thể khiến Chân Tiên vẫn lạc."
Nhìn lôi hải phía xa đầy lôi đình, Cô Độc Phong ôm kiếm gỗ vừa xem quyển trục vừa giải thích.
Chỉ thấy nơi xa trên mặt biển tràn đầy vô số lôi đình, mà những lôi đình này dường như không có điểm kết thúc, hợp thành một biển lôi đình.
Mặt biển kéo dài đến tận sâu trong Thương Khung, khung cảnh tận thế bên trong khiến người ta rùng mình.
"Ồ? Đi xem thử."
Diệp Lâm nhếch miệng cười rồi hướng lôi hải đi tới, Cô Độc Phong cũng mang theo nụ cười nhạt đi theo sau Diệp Lâm.
Hắn cũng muốn xem xem cái gọi là lôi hải hung hiểm vô cùng này rốt cuộc là thế nào.
Trong giây lát, những lôi đình vốn vô cùng yên tĩnh phảng phất tìm được chỗ xả giận, đột nhiên bạo động, vô số lôi đình hướng hai người đánh tới.
Mà Cô Độc Phong thì có một màn sáng do kiếm khí tạo thành lơ lửng xung quanh, vô luận lôi đình kia có cố gắng thế nào cũng không thể phá vỡ lớp màn chắn này.
Còn Diệp Lâm thì từ đầu đến cuối căn bản không có phòng bị gì cả, cứ vậy dùng thân thể cứng rắn chống đỡ, những lôi đình có vẻ có thể làm tổn thương và thậm chí có thể khiến Chân Tiên vẫn lạc đó, khi đánh vào người Diệp Lâm, ngay cả quần áo của Diệp Lâm cũng không lay động được.
Lôi đình bổ vào người Diệp Lâm, cảm giác ngứa ngáy khó chịu cũng không hề có.
Diệp Lâm tắm trong lôi đình một đường hướng về trung tâm biển lôi mà đi, xung quanh không ngừng có lôi đình bạo động, thân thể bị hàng chục vạn tia lôi đình quấn lấy.
Diệp Lâm giờ phút này mới coi như là thực sự đang tắm trong biển lôi.
Cô Độc Phong ở phía sau nhìn Diệp Lâm thể hiện sức mạnh như vậy, trong lòng cũng nổi lên chút ý muốn so cao thấp, lập tức hắn cũng tán đi màn kiếm khí bên ngoài thân, tùy ý để lôi đình bổ vào người mình.
Chỉ cảm thấy trên người mình truyền đến một cảm giác giòn tan từ bên tai, sau đó thì không có gì xảy ra.
Thiên kiêu như Cô Độc Phong đều là người pháp thể song tu, bình thường tu luyện cả thể phách lẫn tu vi, cả hai đều không bỏ sót.
Cho nên, cho dù trong quá trình chiến đấu, tiên lực trong cơ thể họ cạn kiệt, với thể phách cường hãn của mình, họ vẫn đủ sức chống lại một Chân Tiên đỉnh phong bình thường.
Đây cũng là lý do vì sao những thiên kiêu đỉnh cấp có thể tùy ý nghiền ép những tu sĩ Chân Tiên bình thường.
Bọn họ sinh ra vốn đã là vô địch, sinh ra đã ở trên cao.
Tu sĩ bình thường, đó gọi là sống, còn thiên kiêu, đó mới gọi là tìm đạo.
Tuy nhiên, người có khả năng bước vào Chân Tiên, trước kia đều không phải là hạng người bình thường, họ từng đều là thiên kiêu khiến người ghen tị.
Nhưng cuối cùng, họ lại trở thành hạng người bình thường trong miệng người khác, trở thành những tu sĩ phổ thông trong miệng người khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận