Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 756: Không địch lại

Chương 756: Không địch lại
Tống Tu lập tức giận dữ, tùy tiện vung tay, một bàn tay lớn màu đen xuất hiện giữa không trung, vỗ về phía Ngao Liệt ba người.
"Đừng quên, đối thủ của ngươi là ta."
Lúc này, Diệp Lâm đột nhiên đứng dậy, một quyền đánh tan bàn tay lớn màu đen kia.
"Hử?"
Phát hiện thuật pháp của mình bị phá, Tống Tu lập tức cau mày. Tuy đây chỉ là một đòn tùy ý của hắn, nhưng nó có thể dễ dàng xóa sổ Hợp Đạo cảnh đỉnh phong. Thế mà Diệp Lâm, một tu sĩ Hợp Đạo cảnh trung kỳ, lại có thể đỡ nhẹ nhàng như vậy?
Cảnh giới hiện tại của hắn đang ở giữa Hợp Đạo và Độ Kiếp, một hoàn cảnh vô cùng khó xử. Tuy vậy, hắn vẫn mạnh hơn xa so với Hợp Đạo kỳ.
Diệp Lâm thì xoa xoa cánh tay tê dại, sắc mặt có chút kinh hãi. Vừa rồi một kích đó hắn đã dùng sáu thành sức lực. Sáu thành lực mới có thể miễn cưỡng đỡ được một đòn tùy ý của đối phương, điều này khiến áp lực của hắn đột nhiên tăng lên.
"Tiểu bằng hữu, ta không có thời gian chơi với ngươi."
Tống Tu nói xong, chậm rãi đứng dậy. Khí thế sắc bén quanh thân hắn đủ để làm sụp không gian. Hắn chỉ cần đứng yên đó, không gian bốn phía đã chịu không nổi.
"Thánh Hoàng quyền."
Tống Tu siết chặt nắm đấm, linh khí kinh khủng toàn thân cuồn cuộn, một quyền đấm về phía Diệp Lâm.
Diệp Lâm cũng toàn thân kim quang rực rỡ, đồng thời tung một quyền nghênh tiếp, không hề lép vế chút nào.
Ầm!
Hai nắm đấm va vào nhau, tạo ra sóng xung kích làm cho cả tế đàn rung chuyển.
Ngay sau đó, thân thể Diệp Lâm cực nhanh lùi lại, sắc mặt có chút hoảng sợ. Đối phương thật sự quá mạnh. Vừa rồi hắn đã trực tiếp khởi động Vô Song Thánh thể, dốc toàn lực vẫn không thể ngăn được một quyền của đối phương. Hiện giờ hắn chỉ cảm thấy ngực khí huyết quay cuồng, một ngụm máu tươi bị hắn nuốt vào trong miệng.
"Không tệ, có thể dùng tu vi Hợp Đạo cảnh trung kỳ đỡ được một quyền của bổn quân, ngươi đủ để kiêu ngạo. Bất quá cũng chỉ thế thôi."
"Vô Song Thánh đồ đều đã xuất hiện, nếu không đoán lầm, đại thế quả nhiên đã đến."
"Tiểu bằng hữu, chết đi."
Nhìn kim quang rực nóng trên người Diệp Lâm, Tống Tu nheo mắt. Sống không biết bao nhiêu năm, hắn liếc mắt đã nhận ra thánh thể trên người Diệp Lâm. Dù sao hắn đã từng chiến đấu với người có thánh thể này, người đó đã khiến hắn tuyệt vọng. Bây giờ lần thứ hai thấy thánh thể, lửa giận vô hình lại trào lên trong lòng hắn.
"Vô Song Thánh thể rất mạnh, nếu ngươi cùng ta cùng cảnh giới, ta căn bản không phải đối thủ của ngươi, nhưng hiện tại, ngươi hãy chết đi."
Tống Tu lập tức biến mất, lần thứ hai xuất hiện đã ở sau lưng Diệp Lâm. Tốc độ của Tống Tu rất nhanh, nhưng phản ứng của Diệp Lâm cũng không chậm. Ngay khi Tống Tu vừa xuất hiện, hắn đã dùng Ma Ảnh Vô Tung nhanh chóng rút lui khỏi phạm vi công kích của Tống Tu.
"Tốc độ rất nhanh nha tiểu bằng hữu, nhưng chỉ có vậy thôi."
Tống Tu khẽ mỉm cười, võ kỹ này không tệ, nhưng...vẫn còn kém một chút.
Sau đó, Tống Tu cực nhanh lao về phía Diệp Lâm, một ma quyền màu đen phóng to dần trong mắt Diệp Lâm.
"Hổ Khiếu Sơn Lâm."
Diệp Lâm giận dữ gầm lên, một hư ảnh mãnh hổ cao ngàn mét, dài mấy ngàn mét bao bọc lấy Diệp Lâm. Theo tiếng gầm lớn của mãnh hổ, nó há to miệng cắn lấy ma quyền trước mắt.
Ngay sau đó, hư ảnh mãnh hổ vỡ vụn, Diệp Lâm cũng bị một quyền đánh bay.
"Chết tiệt, xem ra lão đại không phải là đối thủ của tiểu tử này rồi, vậy phải làm sao? Nhỡ lão đại chết thì sao?"
"Lão đại mà chết thì ta thiệt lớn. Không được, lão đại không thể chết. Theo lời lão đại thì hắn còn có một đồng bạn, là hậu duệ Phượng Hoàng có vẻ rất mạnh, ta phải đi cầu viện."
Bạn cần đăng nhập để bình luận