Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 2374: Ngưng trọng bầu không khí

Chương 2374: Bầu không khí ngưng trọng.
Mà sau lưng nàng, cô gái váy tím lạnh lùng thì tự mình ngồi xổm trước con ma viên tóc dài, sau một khắc, chỉ thấy nàng không chút lưu tình chém đứt đầu con ma viên tóc dài, rồi phối hợp giơ lên trong tay.
"Đúng, ta gọi Thẩm Quân Tuyết, còn các ngươi?"
Thẩm Quân Tuyết lập tức nói, trong ba người, người trước mắt này trông có vẻ dễ nói chuyện nhất.
"Ta gọi Ngọc Như Ý, hắn tên Ngưu Hám Sơn, còn vị kia là Ngọc Mân Côi."
Ngọc Như Ý lần lượt giới thiệu với Thẩm Quân Tuyết.
Mà tên đại hán kia thì ánh mắt không thiện nhìn Diệp Lâm phía sau Thẩm Quân Tuyết.
Không hề nghi ngờ, Thẩm Quân Tuyết đối với hắn mà nói không có chút uy h·iếp nào, n·g·ư·ợ·c lại nam nhân áo bào đỏ ngòm phía sau nàng một mực không nói gì lại mang đến uy h·iếp rất lớn cho hắn.
Tiềm thức mách bảo hắn, nếu đối phương muốn g·iết mình, căn bản không tốn một chiêu.
Đồng thời, hắn cảm nhận được một cỗ cảm giác quen thuộc trên người đối phương.
"Ta tên Thẩm Quân Tuyết, còn hắn là Diệp Lâm."
Thẩm Quân Tuyết giới thiệu với Ngọc Như Ý.
"Chẳng lẽ các ngươi đã ở chỗ này rất lâu rồi?"
Thẩm Quân Tuyết nhớ lại câu hỏi đầu tiên Ngọc Như Ý hỏi nàng, "Các ngươi mới đến đây sao?"
"Đúng vậy, chúng ta đã ở cái địa phương quái quỷ này ngốc hình như mấy ngàn vạn năm rồi, đếm không hết."
Ngọc Như Ý bóp bóp ngón tay nói.
"Mấy ngàn vạn năm?"
Nghe vậy, Thẩm Quân Tuyết thất thanh kêu lên, ba người trước mắt bị trấn áp mấy ngàn vạn năm mà vẫn còn sống?
Chẳng lẽ nói, mình cũng phải bị giam ở đây lâu như vậy sao?
Đừng mà, ngoài thế giới có bao nhiêu phong cảnh tươi đẹp mình còn chưa kịp ngắm nhìn.
"Được rồi Ngọc Như Ý, chúng ta phải đi."
Lúc này, từ nơi xa truyền đến một giọng nói lạnh lùng đến cực điểm, trong giọng nói không chứa một chút tình cảm, cứ như đá tảng.
"Được rồi tỷ tỷ Mân Côi, à đúng rồi, các ngươi muốn đi cùng chúng ta không?"
Ngọc Như Ý quay đầu đáp, sau đó lại quay đầu đầy mong đợi nhìn Thẩm Quân Tuyết.
"Có thể sao?"
Hai mắt Thẩm Quân Tuyết sáng lên nói, ba người này bị nhốt ở đây mấy ngàn vạn năm chắc chắn biết nhiều hơn mình, nếu đi cùng họ thì tốt hơn nhiều so với việc nàng cùng Diệp Lâm như ruồi không đầu mò mẫm ở nơi này.
"Đương nhiên có thể."
Ngọc Như Ý ngọt ngào cười với Thẩm Quân Tuyết.
"Diệp Lâm, đi thôi, chúng ta đi th·e·o họ."
Thẩm Quân Tuyết lập tức hưng phấn quay người nói.
Nhưng trong mắt nàng, Diệp Lâm vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Lúc này, nàng không khỏi đầy vẻ nghi hoặc.
Mà Diệp Lâm thì vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Ngưu Hám Sơn đối diện, Ngưu Hám Sơn cũng nhìn chằm chằm Diệp Lâm.
"Ngươi cũng tu luyện Nhất Khí Hóa Tam Thanh?"
Cuối cùng, Ngưu Hám Sơn lên tiếng trước, hắn cảm thấy vì sao mình lại cảm nhận được một loại cảm giác quen thuộc trên người đối phương.
"Phải."
Diệp Lâm vừa dứt lời, không khí liền t·r·àn ngập s·á·t ý, hắn cũng không ngờ tại nơi này lại gặp được người cùng tu luyện Nhất Khí Hóa Tam Thanh.
Cũng tức là trên người đối phương có t·à·n quyển của Nhất Khí Hóa Tam Thanh.
Trong Tinh Hà Hoàn Vũ, một khi hai kẻ t·h·iên kiêu cùng tu luyện Nhất Khí Hóa Tam Thanh chạm mặt nhau, vậy nhất định sẽ phải quyết một trận.
Bởi vì có thể tu luyện Nhất Khí Hóa Tam Thanh, đều là kẻ tàn nhẫn, một khi gặp nhau, chỉ có sống và c·h·ết.
Nhất Khí Hóa Tam Thanh toàn bộ Tinh Hà Hoàn Vũ, chỉ có một người có thể đại thành.
Oanh, oanh.
Đúng lúc này, Ngưu Hám Sơn hung hăng nhấc bổng thanh đao cắm xuống hai bên, hai tay nắm c·h·ặ·t chuôi đao.
Cảm nhận được bầu không khí nghiêm trọng, hai cô gái ở nơi xa không nhịn được đứng cạnh Ngưu Hám Sơn, còn Thẩm Quân Tuyết thì chậm rãi đi tới bên cạnh Diệp Lâm, vẻ mặt cảnh giác nhìn ba người đối diện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận