Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 3188: Con đường vô địch - Lý Phong đến

Chương 3188: Con đường vô địch - Lý Phong đến
"Vì sao muốn giết Diệp Lâm?" Nhìn thanh niên trước mắt như dã thú, Diệp Lâm hỏi lại lần nữa.
"Giết... giết Diệp Lâm, có thể... có thể... có thể có được tự do."
"Tự do?" Diệp Lâm sờ cằm trầm tư, nội tình của người trước mắt hắn đã thăm dò rõ, hẳn là thế lực nào đó phái tới giết mình. Bất quá cái đồ chơi này thật có thể giết được mình? Nhìn ánh mắt thanh niên như dã thú trước mắt, thần trí tựa hồ cũng không rõ ràng lắm, nhất thời hắn có chút hoài nghi về tính chuyên nghiệp của tên này.
"Ngươi... để... tránh ra, ta... ta... không giết người vô tội." Thanh niên có vẻ mất kiên nhẫn, xô đẩy Diệp Lâm, sát ý trong mắt dần tan đi.
"Ngươi... nhận... nhận biết Diệp Lâm sao?" Thấy Diệp Lâm không cản mình, thanh niên càng nhảy lên mấy chục dặm rồi biến mất, nửa ngày sau, thanh niên lại đến trước mặt Diệp Lâm hỏi dò.
"Ta biết." Nhìn thanh niên trước mắt, Diệp Lâm trầm mặc, rốt cuộc là thế lực nào phái tới giết mình vậy? Đúng là một tên ngớ ngẩn. Hơn nữa nhìn qua vẫn là người nhân tộc.
Khi Diệp Lâm vừa dứt lời, hai mắt thanh niên sáng lên, cả người lập tức tiến sát lại, một đôi mắt đầy vẻ chân thành tha thiết, hắn cứ thế nhìn Diệp Lâm.
"Vậy... ngươi có thể... có thể nói cho ta Diệp Lâm ở đâu không? Cũng có thể... dẫn... dẫn ta đi." Thanh niên vừa tới gần, Diệp Lâm đã ngửi thấy một mùi vị cực kỳ tinh khiết xộc vào mũi. Đó là một mùi hôi thối khó ngửi, nghe càng khiến người buồn nôn. Tuy vậy chút mùi hôi này chẳng ảnh hưởng gì đến Diệp Lâm.
"Ta chính là Diệp Lâm, người ngươi muốn giết là ta." Nhìn ánh mắt chân thành tha thiết của thanh niên, Diệp Lâm từng chữ một nói thật lòng.
Trong chốc lát không khí rơi vào yên tĩnh, thanh niên ngẩn người, hắn cứ vậy nhìn Diệp Lâm.
"Nói... nói đùa, ngươi... ngươi không... không phải." Thanh niên nhìn chằm chằm Diệp Lâm rất lâu, cuối cùng cười xua tay rồi quay người bỏ đi.
Nhìn bóng lưng thanh niên rời đi, Diệp Lâm gãi đầu, đứa nhỏ này sao vẫn không tin vậy? Mình nói cho hắn biết rồi mà hắn vẫn không tin. Đứa nhỏ này hơi cố chấp.
Mà thanh niên này chính là Lý Phong.
Lý Phong cứ vậy chạy nhanh phía trước, còn Diệp Lâm thì bám sát theo phía sau hắn. Ngược lại hắn muốn xem thanh niên này khi biết thân phận thật của mình sẽ thế nào. Vì thanh niên này mà mình nảy sinh một cảm xúc đặc thù, vậy nên mình muốn nghiên cứu xem cảm xúc đặc thù này đến từ đâu.
Đừng thấy thanh niên đang chạy, nhưng tốc độ cực nhanh, dựa theo tốc độ này thì chẳng mấy chốc là có thể đến Tử Tiêu thành.
Còn Diệp Lâm cứ thế lặng lẽ đi theo, mấy hơi sau, thanh niên như một con chó ngồi xổm trên mặt đất nhìn Tử Tiêu thành to lớn trước mắt.
"Diệp... Diệp Lâm ở bên trong, ngươi... ngươi có thể... gọi Diệp Lâm ra được không? Giết... giết hắn ta sẽ được tự do."
"Ta sẽ... sẽ cảm ơn... cảm ơn hắn." Thanh niên ngồi xổm trên mặt đất như đang nói chuyện với không khí, còn Diệp Lâm theo sau hắn thì chợt bước đến trước mặt.
Thì ra thanh niên này đang nói chuyện với hắn, mình theo sau mà hắn vẫn biết hết, chỉ là không để ý đến mình mà thôi. Tuy người này nhìn thần trí không rõ, nhưng lại có thực lực, không đơn giản, cực kỳ không đơn giản. Các thế lực kia không thể phái một tên ngốc đến giết mình được. Thanh niên này chắc chắn có điều mà mình không biết, có lẽ không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận