Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 1309: Truy sát

"Tiểu tử, ta cứu ngươi, ngươi không cảm kích thì thôi, dùng bộ mặt như thế này nhìn lão phu là ý gì?" Lão giả sờ cằm, rõ ràng không hài lòng với ánh mắt của Diệp Lâm.
"Đa tạ tiền bối đã ra tay giúp đỡ, vừa rồi sở dĩ hiếu kỳ là vì thấy tiền bối rất giống một người cố nhân của ta." Nhận ra sự thất lễ của mình, Diệp Lâm vội vàng đứng dậy chắp tay với lão giả.
"Ừm, hễ ai không quen đều bảo lão phu trông giống cố nhân của bọn họ, chẳng lẽ mặt lão phu là gương mặt đại chúng trong miệng phàm nhân sao? Cũng quá kỳ lạ." Lão giả nghe Diệp Lâm nói, cười ha hả sờ bộ râu dài của mình.
Diệp Lâm không nhìn lão giả mà nhìn xung quanh, một cái sơn động cũ nát, cuối sơn động là một cái bình đài lơ lửng, trên bình đài có mấy chục bóng người. Những bóng người này đều đang xếp bằng tu luyện trên bình đài.
Diệp Lâm khó mà tưởng tượng, lão giả trước mắt thấp nhất cũng là một Tán Tiên, có khả năng bắt được mình dưới tầm mắt của một đám tu sĩ Đại Thừa kỳ, không thể nghi ngờ là Tán Tiên. Cường giả Tán Tiên, trước đây chỉ là truyền thuyết, giờ lại trốn trong nơi cũ nát này, thật sự khiến người hổ thẹn.
"Bọn họ đều là do ta cứu được, mỗi người đều là người trẻ tuổi, thân thế của từng người đều vô cùng thê thảm." Thấy ánh mắt Diệp Lâm, lão giả lên tiếng giải thích.
"Lần này cứu ngươi, bại lộ thân phận của ta rồi, xem ra nơi này không yên ổn, đã đến lúc phải dẫn bọn họ đi đổi chỗ khác." Lão giả nhìn lên đỉnh đầu, ánh mắt xuyên thấu tầng không gian nhìn về đám thiên ma vực ngoại, những gì vừa xảy ra ông đều nhìn thấy hết. Đám thiên ma vực ngoại đó đang quay về tìm viện binh.
Nơi này rõ ràng không thể ở được nữa, đợi đến khi người ta kéo viện binh đến thì mọi thứ xong thật rồi. Hiện giờ ông không thể ra tay, Trung Châu đều đang nằm dưới sự giám sát của thiên ma vực ngoại, một khi tồn tại cấp Tán Tiên ra tay thì sẽ lập tức bị đám thiên ma vực ngoại truy sát.
Việc thiên ma vực ngoại trấn áp Trung Châu chủ yếu là giám sát động tĩnh của các đại năng nhân tộc, đối với các tu sĩ thực lực nhỏ yếu thì lại không quá để tâm. Chỉ cần giết sạch các đại năng thì Trung Châu mới xem như thật sự rơi vào tay bọn chúng.
"Tiền bối, có thể nghĩ ra chỗ nào chưa?" Nghe vậy, Diệp Lâm khẽ động tâm hỏi.
"Địa điểm ư? Không có, giờ thì nơi đâu an toàn, tất cả đều nhờ vận may, nếu may mắn thì có thể tìm được nơi tốt, ẩn nấp được vài năm."
"Nếu vận xui bị phát hiện thì xem như xong đời." Lão giả cười ha hả nói, tâm thái của ông rất tốt, đối với cường giả tầm cỡ này mà nói thì sinh tử sớm đã xem nhẹ. Có những cường giả xem mạng mình còn trọng hơn cả vàng, cũng có người tương đối tùy hứng. Sinh sinh tử tử là quy luật tự nhiên, sợ hãi thì ích gì? Sớm muộn cũng phải chết thôi.
"Tiểu tử, ngươi dẫn bọn họ đi đi, chúng ta cần phải rời khỏi, có người tới." Đột nhiên sắc mặt lão giả ngưng trọng nhìn lên đỉnh đầu, thông báo cho Diệp Lâm.
Trong cảm giác của Diệp Lâm, có một luồng khí tức cường đại đang tiến đến gần nơi này. Khí tức này còn mạnh hơn lão giả trước mặt ba phần, xem ra là một đại năng trong thiên ma vực ngoại đến rồi.
"Tiểu tử, lát nữa ngươi mang theo bọn họ đi trước, ta sẽ ở lại phía sau, đánh nhau thì không chú ý được các ngươi, ngươi nếu thân không mang thương tích thì có thể giúp ta đôi chút." Lão giả nhìn Diệp Lâm cười nói. Trạng thái của Diệp Lâm ông nhìn một cái là biết, theo quán tính suy nghĩ thì Diệp Lâm bị thương là do khi ra tay với thiên ma vực ngoại gây ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận