Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 3483: Con đường vô địch - bi phẫn muốn tuyệt

Chương 3483: Con đường vô địch - bi phẫn muốn tuyệt "Cơ hội ta cho ngươi, có thể nắm chắc hay không liền xem chính ngươi, sự kiên nhẫn của ta có hạn." Nhìn thanh niên Diệp Lâm phía dưới, hắn lần nữa mở miệng nói. Nếu thanh niên này thật không biết tốt xấu vậy cũng đừng trách hắn. Tu luyện chính là tàn khốc như vậy, muốn tranh đoạt cùng trời đất, lúc này cũng sẽ không nhìn ngươi có nhân từ hay không. Nhân từ sớm muộn cũng sẽ khiến chính mình rơi vào trong vực thẳm vô tận.
"Tốt…Thật bá đạo a." Nơi xa, Bao Tiểu Thâu đang quan chiến há to miệng lẩm bẩm nói, cường giả đều bá đạo như vậy sao? Chớ nhìn hắn là tu vi Chân Tiên đỉnh phong, nhưng hắn có lẽ chưa từng bá đạo qua. Nhìn chung cả đời tu luyện của chính mình, không phải trốn chạy thì là đang trên đường chạy trốn.
"Ta không đáp ứng, ta tân tân khổ khổ tu luyện ức ức vạn năm, bây giờ thật vất vả sinh ra linh trí, ta chưa từng sát sinh, chưa từng ra ngoài, chưa từng gây chuyện, vì sao muốn bức ta như vậy?"
"Chẳng lẽ sống cũng là sai?"
Thanh niên mặt mày bi phẫn nói, hắn chưa hề ra ngoài cũng chưa từng trêu chọc ai, hắn chỉ muốn sống, lẽ nào bây giờ sống đều thành sai?
"Còn sống hay không thì không sai, nhưng nhỏ yếu chính là sai."
"Ở thế giới cá lớn nuốt cá bé này, cho dù ngươi sống như thế nào đi nữa thì cũng là chuyện của ngươi, nhưng ngươi nhỏ yếu chính là nguồn gốc của tội lỗi."
"Nếu ngươi đã quyết định, vậy ta cũng chỉ có thể xóa đi linh trí của ngươi."
Diệp Lâm lạnh lùng nói, trên mặt không chút tình cảm, trảm ác niệm hay thiện niệm hắn vốn cũng không có lòng thương hại, hiện tại hành động theo tình cảm đều là do bản thân thi đang tác quái. Nếu như chờ hắn lúc nào triệt để trảm đi bản thân thi, thì một khắc đó hắn chính là tảng đá từ đầu đến cuối, một khối đá lạnh như băng.
"Ha ha ha, tốt một câu nhỏ yếu chính là nguồn gốc của tội lỗi, đã như vậy cái đó so tài xem hư thực, Thái Ất Huyền Tiên? Ta như thường có thể giết."
Thanh niên bi phẫn cười lớn một tiếng, quanh thân tản ra liệt diễm, khiến bốn phía hư không đều bị thiêu đốt hầu như không còn.
"Đại Nhật Phượng Viêm, trấn."
Thấy bộ dáng như vậy của thanh niên, Diệp Lâm cũng quyết định không tiếp tục lưu thủ, nể mặt ngươi ngươi không muốn, vậy cũng chỉ có thể gánh chịu cái kết quả tương ứng.
"Kíu~"
Đại Nhật Phượng Viêm ngẩng cao đầu kêu một tiếng, lập tức đột nhiên phóng tới phía dưới thanh niên.
"Đến tốt."
Hai mắt thanh niên sáng lên, từ khi sinh ra linh trí đến nay, hắn luôn giữ khuôn phép đàng hoàng, hôm nay tai họa tới cửa há có lý do lùi bước? Nhỏ yếu là nguồn gốc của tội lỗi? Vậy hắn sẽ không còn nhỏ yếu.
"Viêm bạo."
Thanh niên hét lớn một tiếng, vô tận đạo hỏa cuồn cuộn, trước mắt xuất hiện vô số đạo hỏa cầu khổng lồ. Theo thanh niên một tay yếu ớt nắm, những hỏa cầu này liên tiếp bạo tạc, hư ảnh Đại Nhật Phượng Viêm trực tiếp bị bao phủ bởi những vụ nổ này.
"Đại Nhật Phượng Viêm, lại trấn."
Từ bên trong vô tận hỏa diễm truyền ra một tiếng gào thét lớn, Đại Nhật Phượng Viêm lại lần nữa bay ra từ trong đạo hỏa vô tận, nó ngẩng cao đầu lên, giống như phượng hoàng chân chính niết bàn trùng sinh vậy.
"Làm sao có thể? Cái này đều không chết?"
Thanh niên nhìn Đại Nhật Phượng Viêm lần thứ hai xuất hiện thần sắc ngây người, viêm bạo này là tuyệt chiêu mạnh nhất của hắn sau thời gian dài mày mò tìm hiểu, không nghĩ tới lại không thể gây chút tổn thương nào đến hư ảnh Phượng Hoàng. Điều này cũng có chút quá mức không hợp lẽ thường đi?
"Chết tiệt, viêm bạo."
Mắt thấy Đại Nhật Phượng Viêm lại lần nữa đánh tới, thanh niên cắn răng lần thứ hai thi triển pháp thuật vừa rồi.
"Ngây thơ."
Nhìn một loạt động tác này của thanh niên, Diệp Lâm cười lạnh một tiếng, hắn đã nhìn ra. Người này từ khi sinh ra linh trí hóa hình về sau, chưa từng rời khỏi Hỏa Diệm sơn, căn bản không có kinh nghiệm chém giết, cũng chưa tiếp xúc qua bất kỳ pháp thuật nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận