Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 2982: Con đường vô địch - tịch diệt đêm

"Chương 2982: Con đường vô địch - tịch diệt đêm"
"Các ngươi cũng đừng quên đêm tịch diệt." Lúc này, một tiếng cười lạnh vang lên, làm những yêu tộc thiên kiêu đang ngồi giật mình.
Đêm tịch diệt, một truyền thuyết, một truyền thuyết liên quan đến Tần Phong. Cũng chính truyền thuyết này lan truyền ra, mới khiến cái tên Tần Phong được biết đến khắp Trung Châu.
Nghe nói vào một đêm nọ, có năm thế lực lớn liên kết truyền nhân để giết Tần Phong, từ đó triệt để dập tắt hy vọng cuối cùng của trúc nhân tộc. Bởi trúc nhân tộc vốn đã không mạnh, lại càng không có quyền lên tiếng, sự xuất hiện của Tần Phong đã làm lung lay miếng bánh ngọt của một số người.
Năm thế lực này đều là thế lực được gọi là Thái Ất Huyền Tiên, năm truyền nhân đều là những thiên kiêu đứng đầu, xếp hạng trong top một nghìn của Thiên Kiêu Bảng. Một đội hình hùng hậu như vậy lại chỉ để liên thủ vây công một thiên kiêu, ai nấy đều cho rằng không có gì bất ngờ.
Nhưng kết quả cuối cùng lại khiến vô số người kinh ngạc.
Trong một đêm mưa lớn, năm truyền nhân thế lực lớn cùng lúc ra tay với Tần Phong, trận đại chiến lúc đó long trời lở đất, ngay cả bầu trời cũng bị đánh cho rung chuyển, càng khiến vùng đất xung quanh mấy ngàn vạn ngôi sao thành phế tích. Đến cuối cùng, trong đống phế tích chỉ có một người nguyên vẹn bước ra, người này chính là Tần Phong.
Một mình hắn, một thanh đao, chém giết năm truyền nhân thế lực Thái Ất Huyền Tiên. Từ đó, danh tiếng Tần Phong vang vọng khắp Trung Châu, kéo theo cả trúc nhân tộc sau lưng cũng "nước lên thì thuyền lên". Bởi vì nếu như trước đây nhắc đến trúc nhân tộc, tuyệt đại bộ phận sinh linh sẽ chẳng mấy quan tâm. Nhưng nếu nhắc đến Tần Phong, thì ngay lập tức người ta sẽ nghĩ đến trúc nhân tộc.
Ngay khi Tần Phong vừa rời đi, ở lầu trên một tửu lâu gần cổng thành nhất, có một thanh niên đang ngồi.
Thanh niên nhìn bóng lưng Tần Phong khuất dần ngoài cửa sổ, khẽ cười một tiếng, rồi nhìn vào chén rượu trong tay như đang suy nghĩ.
"cô·ng t·ử, muốn hay không...". Lúc này, không gian bên cạnh thanh niên rung lên một trận, một nữ tử đeo song kiếm từ trong hư không bước ra. Nữ tử mặc váy bó sát người màu xanh, khuôn mặt đầy vẻ anh khí, khí tức trên người cũng không hề tầm thường.
"Không cần, Tần Phong không phải người ngươi ta có thể đối phó, hắn đã dám làm vậy thì chắc chắn có con át chủ bài, cứ án binh bất động đã, dù sao hiện tại người thèm muốn đâu chỉ riêng chúng ta, hà cớ gì phải làm kẻ dẫn đầu?" Thanh niên lắc chén rượu trong tay, vừa như cười vừa không cười nói.
"Đã rõ." Nữ tử đứng bên cạnh thanh niên lập tức khẽ gật đầu, vẻ mặt cung kính. "Vẫn là c·ô·ng t·ử nghĩ xa trông rộng."
"Đi... Hả? Nhân tộc? Nhân tộc tới đây làm gì?" Đúng lúc thanh niên định đứng dậy rời đi thì đột nhiên sắc mặt hắn hơi biến, ánh mắt nhìn về phía cổng thành. Chỉ thấy ở cổng thành rộng lớn, một bóng người đỏ ngầu đang lôi kéo một tiểu nữ hài cao chưa tới một mét năm từng bước một đi vào nội thành.
"Nhân tộc? Nhân tộc cũng cần Long Huyết Tinh?" Nữ tử bên cạnh thanh niên hai mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Hiện giờ đến Lạc Nguyệt Thành đều là vì Long Huyết Tinh, vậy nhân tộc đến đây làm gì? Nhân tộc cũng cần huyết mạch phản tổ sao? Không có lý nào. Tổ tông nhân tộc nổi danh nhất chính là vị Thái Cổ Nhân Hoàng, nhưng do đặc tính của nhân tộc, huyết mạch Nhân Hoàng chỉ có hậu duệ Nhân Hoàng mới có, vậy nhân tộc hiện tại đến Lạc Nguyệt Thành làm gì?
"Thú vị, thú vị." Thanh niên đột nhiên cười ha ha, nụ cười trên mặt hắn càng thêm rạng rỡ.
"c·ô·ng t·ử, Sương nhi không hiểu." Nhìn thanh niên như vậy, nữ tử đầy vẻ nghi ngờ hỏi.
"Ngươi đó, kinh nghiệm sống vẫn còn ít quá, người của tộc khác đến đây thì có thể làm gì? Có thể vì cái gì chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận