Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 3600: Con đường vô địch - bí cảnh chuyến đi 17

Chương 3600: Con đường vô địch - bí cảnh chuyến đi 17 Đông Phương nghe vậy liền quyết đoán đi vào, còn lại hai vị thanh niên rất tự giác đứng ở cửa ra vào.
Đi vào trong sơn động, Đông Phương mới thấy một tráng hán mày rậm mắt to đang nhìn mình cười.
"Đông Phương của bộ lạc Đông Thăng, bái kiến Tù trưởng Thương Ưng."
"Đông Phương à, nhiều năm không gặp đã cao lớn thế này rồi."
Tráng hán bước tới cười vỗ vai Đông Phương, khi thấy Đông Phương cõng cung Xạ Nhật sau lưng thì hai mắt ánh lên một tia tinh quang, rồi đỡ Đông Phương đang khom người đứng lên.
"Đông Phương à, lần này không quản đường xá xa xôi đến tìm ta, là có chuyện gì gấp sao? Ta nhớ tên mặt trời kia thân thể vẫn còn cường tráng lắm mà."
Tráng hán trước mặt cười lớn đi về phía cái bàn, cầm chén gỗ rót một ly nước màu tím rồi đi đến trước mặt Đông Phương đưa chén cho Đông Phương cười nói.
Nghe vậy, hai mắt Đông Phương lóe lên, mặt trời chính là tên của tù trưởng bộ lạc Đông Thăng bọn họ.
Chỉ có tù trưởng mới có tư cách gọi thẳng tên tù trưởng bộ lạc khác.
"Làm phiền Tù trưởng Thương Ưng nhớ mong, tù trưởng mọi việc đều tốt, mục đích lần này tới là muốn cùng Tù trưởng Thương Ưng nói chuyện hợp tác."
Đông Phương nhận lấy chén uống một ngụm rồi nhỏ giọng nói.
"Ồ? Hợp tác? Nói rõ xem, mà Đông Phương này, giọng ngươi nói chuyện lớn lên một chút, cái dáng vẻ của ngươi thật sự không xứng với cái thân hình to lớn này đâu."
Thương Ưng nện một cái vào bộ ngực vạm vỡ của Đông Phương rồi cười nói.
"Là thế này..."
Đông Phương giản lược giải thích cho Thương Ưng toàn bộ quá trình ngọn nguồn, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Thương Ưng.
"Thì ra là vậy, địa điểm ở đâu?"
Hai mắt Thương Ưng hiện vẻ kích động lập tức dò hỏi, mà đợi nửa ngày cũng không thấy Đông Phương trả lời, hắn đành cười vỗ vai Đông Phương.
"Ngươi đấy, còn chơi trò ú tim với ta? Ngươi có mấy sợi lông trên mông ta đều rõ như lòng bàn tay."
Thương Ưng cười lớn tiếng rồi quay người đi về phía tủ đựng đồ, sau đó lấy từ trong tủ một ngàn cực phẩm thiên Tinh Thạch đưa cho Đông Phương.
"Bấy nhiêu đủ chứ?"
Hai mắt Đông Phương lóe lên rồi lập tức nhận lấy thiên Tinh Thạch này đặt vào túi bên hông, rồi lập tức báo cho vị trí.
"Tù trưởng Thương Ưng, ta còn phải đi thông báo các bộ lạc khác nữa, thời gian là hai ngày sau, nhưng ta hi vọng Tù trưởng Thương Ưng có thể bắt đầu chuẩn bị ngay từ bây giờ, thời gian của bọn họ rất gấp."
"Ta đi trước."
Đông Phương nói xong lưu loát xoay người rời đi, còn Thương Ưng thì vẫn cười nhìn bóng lưng Đông Phương cho đến khi biến mất.
Đợi Đông Phương hoàn toàn rời đi, nụ cười trên mặt Thương Ưng mới dần tắt, thay vào đó là vẻ ngưng trọng.
"Thiên quốc buôn bán vũ khí là vì cái gì? Chẳng lẽ thiên quốc sắp sụp đổ? Hay là nói đám người kia là chư hầu nội bộ của thiên quốc phái đến để thu nạp chúng ta?"
"Quốc chủ đương triều của thiên quốc xem ra vẫn còn cường tráng lắm, vậy mà dám công nhiên vi phạm lệnh cấm của thiên quốc, không biết vị nào ở thiên quốc gan lớn đến vậy."
Thương Ưng quay về chỗ ngồi của mình đặt mông ngồi xuống bắt đầu suy tư.
Mấy vị tù trưởng bọn họ có thông tin nhiều hơn mấy tiểu tử ngốc này rất nhiều.
Vũ khí của thiên quốc mặc dù tinh xảo, mặc dù cường đại, thế nhưng lại nghiêm cấm các bộ lạc này mua bán, lý do không có gì khác, chính là lo sợ các bộ lạc này lật đổ sự thống trị của thiên quốc.
Nhưng hiện tại lại buôn bán vũ khí, vậy rốt cuộc là vì cái gì? Chẳng lẽ có người ở thiên quốc muốn phản? Mục đích lần này là vì thu nạp các đại bộ lạc của bọn họ sao?
"Thôi vậy, lão tử cũng nửa người xuống mồ rồi, hắn mặt trời dám làm, ta dựa vào cái gì mà không dám? Đạp mã, người đâu, đem toàn bộ cực phẩm thiên Tinh Thạch trong bộ lạc thu thập cho ta, ta muốn dùng."
"Ghi nhớ, là toàn bộ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận