Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 2077: Thần bí chi địa - giải độc

"Hà Vân Ngọc, ngươi còn nhớ rõ ngươi đến từ đâu không?"
"Không biết, ta chỉ biết ta tên Hà Vân Ngọc, còn lại đều không nghĩ ra."
Hà Vân Ngọc ôm đầu vẻ mặt đau khổ, khuôn mặt vì đau đớn mà dần vặn vẹo.
"Đã nghĩ không ra thì không nên miễn cưỡng."
Diệp Lâm tiến lên vỗ vai Hà Vân Ngọc an ủi, nhờ Diệp Lâm an ủi, sắc mặt Hà Vân Ngọc dịu đi.
"Đa tạ các ngươi cứu giúp, dù ta không biết ta đến từ đâu, vì sao lại ở đây, nhưng những thứ cơ bản vẫn nhớ."
"Nhìn sắc mặt ngươi là biết trúng kịch độc, vừa hay ta có một viên Giải độc hoàn, thế gian mọi độc dược đều có thể giải."
Hà Vân Ngọc lấy ra một viên đan dược đưa cho Diệp Linh Khê, Diệp Linh Khê kinh ngạc nhìn Diệp Lâm.
Đoán trúng rồi, Diệp Lâm đoán trúng hết, sơn động thần bí, nữ tử thần bí, giải trừ thương thế cho nàng, Diệp Lâm đoán đâu trúng đấy, không sai một ly.
Diệp Linh Khê nhận đan dược, lễ phép cảm ơn, sau đó nhìn viên thuốc trong tay, dứt khoát nuốt vào.
Thấy tất cả, Diệp Lâm hài lòng, không ngờ Hà Vân Ngọc này cũng khá biết điều, không cần mình nói đã tự biết, còn chủ động làm.
Không tệ không tệ.
Nuốt đan dược vào, người Diệp Linh Khê bốc khói trắng, Diệp Lâm lập tức tránh xa, Hà Vân Ngọc cũng vậy.
Không khác, chỉ vì làn khói trắng này đầy kịch độc, nhiễm vào, rất có thể sẽ lần nữa nhiễm Diệt Tuyệt Tán.
"Nơi này là địa phương nào?"
Hà Vân Ngọc nhỏ giọng hỏi Diệp Lâm.
"Bắc vực, Bắc Cương."
Môi Diệp Lâm khẽ động.
"Bắc vực, hai chữ rất quen a."
Hai mắt Hà Vân Ngọc mờ mịt, cả người rơi vào hồi ức.
Mà ở đằng xa, sắc mặt Diệp Linh Khê dần khôi phục bình thường, thêm chút huyết sắc, tất cả đều theo chiều hướng tốt mà phát triển.
Một đêm trôi qua rất nhanh, ngày hôm sau, toàn thân Diệp Linh Khê hết độc, cả người như người không sao hết sức thoải mái.
Không có Diệt Tuyệt Tán dễ chịu, nàng lại một lần nữa sống lại.
Toàn thân tràn đầy sức sống.
"Ta nghĩ ta phải đi, Dược Vương Cốc có một nửa của ta, ta nếu không quay về, tiện nhân kia nhất định sẽ chiếm hết Dược Vương Cốc làm của riêng, ta nhất định phải về lấy lại tất cả những gì thuộc về ta."
"Các ngươi có đi không?"
Diệp Linh Khê nhìn Diệp Lâm và Hà Vân Ngọc hỏi.
Người nắm quyền Dược Vương Cốc là Dược Vương, mà nàng là đệ tử thân truyền của Dược Vương, cho nên, Dược Vương Cốc có một nửa sản nghiệp của nàng.
Hiện tại sư phụ ra đi, Dược Vương Cốc chỉ còn tiện nhân kia, nếu mình không về, Dược Vương Cốc e rằng sẽ thành của một mình tiện nhân kia.
Lần này, nhất định phải lấy về những gì thuộc về mình.
"Dược Vương Cốc? Đó là địa phương nào?"
Nghe đến địa danh xa lạ này, Hà Vân Ngọc đầy nghi hoặc, một đêm để nàng nhớ lại được chút đồ nhưng không nhiều, cả người vẫn còn đang trong trạng thái mơ màng.
"Đi thôi, tiện thể ta có chút việc ở Dược Vương Cốc."
Lúc này Diệp Lâm đột nhiên nói, hắn muốn đến Dược Vương Cốc bắt kinh nghiệm bảo bảo của mình mà, tên kia toàn thân là bảo, bắt được chính là bảo.
Cho nên, cơ hội này không thể bỏ qua, vừa vặn tiện đường.
"Tốt, nếu ta đoạt được Dược Vương Cốc, ta sẽ chia cho ngươi một phần ba cơ nghiệp."
Diệp Linh Khê nghe vậy sắc mặt vui mừng, rõ ràng, trong lòng nàng đã xem Dược Vương Cốc là của mình, đã bắt đầu dùng cả Dược Vương Cốc để hứa hẹn.
"Đừng hứa hẹn trước, Dược Vương Cốc có phải là của ngươi hay không còn chưa chắc đâu, ta lần này đi chủ yếu là tìm người."
Bạn cần đăng nhập để bình luận