Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 310: Kiếm chém Ám Dạ

"Không có, căn bản không liên lạc được." Mà Thượng Quan Hi Hòa thì vẫn như thường đầy mặt sốt ruột.
Từ hơn mười ngày trước, nàng vẫn yên tĩnh đứng bên ngoài phòng ngủ chính của Ngọc Đế, chờ đợi một cách lặng lẽ. Thế nhưng mười mấy ngày trôi qua, mọi người lần lượt hướng về lối ra mà đi, nàng liền đã không thể bình tĩnh. Đến cuối cùng, thấy Diệp Lâm vẫn không có dấu vết gì, nàng liền đi thẳng tới đây.
Dù sao người đều có tư tâm, dù sao quan hệ của nàng và Diệp Lâm cũng không hề tốt đẹp gì, hà tất vì chờ Diệp Lâm mà bỏ lỡ cơ hội đi ra chứ?
"Chết tiệt, người này rốt cuộc đã đi làm cái gì?" Triệu Hoài An nóng nảy đến độ xoay quanh tại chỗ.
Giá trị của Diệp Lâm lúc này đã vượt qua ba người được gọi là thiên kiêu của nhân tộc. Nếu Diệp Lâm vẫn lạc, vậy thì đối với nhân tộc bọn họ, thật sự là một tổn thất không thể vãn hồi.
"Mau nhìn, phong ấn mở ra rồi." Đột nhiên, mọi người cảm thấy dưới chân chấn động, mà một bên, một cánh thiên môn to lớn hiện rõ, đây chính là dấu hiệu phong ấn mở ra.
Phong ấn mở ra, cũng có nghĩa là bọn họ nên đi ra.
"Ha ha ha, ta đi trước đây, đám gia hỏa nhân tộc, cứ từ từ chờ nhé, Diệp Lâm có lẽ đã chết ở bên trong rồi, tạm biệt nhé, đáng tiếc, còn muốn giết ta, tiếc là giết không được." Ám Dạ vô cùng ngạo mạn nói. Diệp Lâm chết rồi, tâm tình của hắn rất tốt, vô cùng tốt, tốt không thể tốt hơn. Nhìn đám nhân tộc còn đang khổ chờ, hắn điên cuồng giễu cợt, sau đó từng bước bước vào thiên môn.
"Muốn đi đâu đấy hả? Tiểu tử, kiếm một, kiếm chém thương khung." Đột nhiên, một âm thanh vang vọng khắp toàn bộ sân bãi. Sau đó, một đạo kiếm quang nóng bỏng với thế sét đánh không kịp bịt tai, lao thẳng đến Ám Dạ.
Thấy đạo kiếm quang này, sắc mặt Ám Dạ kinh hãi. Hắn muốn trốn tránh, đáng tiếc không tránh được. Kiếm quang này thật sự quá nhanh, căn bản không cho hắn chút thời gian cân nhắc nào.
"Không..." Ám Dạ kêu thảm một tiếng, ngay sau đó, thân thể của hắn bị chém mạnh vào trong quang môn.
"Ta đến đây, đi." Diệp Lâm vừa nói xong, liền đâm đầu vào thiên môn. Thấy Diệp Lâm trở về, đám thiên kiêu nhân tộc đang ủ rũ cúi đầu lại lần nữa lấy lại tinh thần, từng người bước vào thiên môn.
"Nhất chuyển, mở." Diệp Lâm khẽ quát một tiếng, khí thế toàn thân trực tiếp tăng lên một bậc.
"Kiếm mà, Nhất kiếm khai sơn hải." Diệp Lâm nhìn thân thể của Ám Dạ, trực tiếp bùng nổ toàn bộ hỏa lực, vung một kiếm chém ra.
"Tiểu bối, dám!" Đột nhiên, một tiếng gầm thét từ nơi xa truyền đến. Âm thanh gầm thét này khiến đầu óc Diệp Lâm choáng váng, mà kiếm quang chém ra cũng bị đánh tan một nửa. Nửa còn lại thì hung hăng đâm vào thân thể Ám Dạ.
Trước mắt, khung cảnh chuyển biến, Diệp Lâm đã tới ngoại giới. Mà ở ngoại giới, có rất nhiều phi thuyền, trên các phi thuyền đều là các chân quân Hợp Đạo kỳ của các tộc.
Nơi xa, chân quân Hợp Đạo kỳ của Ám Ảnh tộc nhìn thi thể của Ám Dạ dưới chân, sắc mặt tức giận không thôi.
"Bổn quân bảo ngươi dừng tay, sao ngươi dám?" Chân quân Ám Ảnh tộc nhìn Diệp Lâm, đầy mặt giận dữ. Thiên kiêu nhà mình mà bị chém giết ngay trước mắt, điều này khiến hắn cảm thấy một sự nhục nhã vô cùng.
Ngay sau đó, một luồng uy áp kinh khủng ép xuống Diệp Lâm. Trước luồng uy áp này, Diệp Lâm lập tức cảm thấy mình nhỏ bé như một con kiến, không thể nào chống cự.
"Chuyện cạnh tranh giữa tiểu bối, lão bất tử như ngươi lại xen vào?" Đột nhiên, một tiếng hừ lạnh vang lên, luồng uy áp kinh khủng vừa rồi nháy mắt biến mất. Sau lưng mình, Thái Hằng đang tươi cười nhìn hắn.
"Thái Hằng." Chân quân Ám Ảnh tộc nhìn về phía Thái Hằng, toàn thân khí thế bùng nổ, không gian xung quanh xuất hiện từng vết nứt đáng sợ.
"Sao? Ngươi muốn đánh nhau với ta một trận hay sao?" Thái Hằng ngẩng đầu nhìn chân quân Ám Ảnh tộc, giọng điệu bình tĩnh.
Thấy Thái Hằng như vậy, chân quân Ám Ảnh tộc cuối cùng vẫn lùi bước. Dù sao, nếu nói thật, hắn không đánh lại Thái Hằng. Mà một khi hai người bọn họ động thủ, đó chính là chiến tranh giữa hai tộc. Dù sao, bọn họ đều là chân quân Hợp Đạo kỳ, đều là nền tảng của tộc mình. Một khi chân quân Hợp Đạo kỳ của hai tộc đánh nhau, sự việc này sẽ không thể thương lượng được, mà sẽ trực tiếp mở ra tộc chiến. Mà hiện tại, nếu mở ra tộc chiến, Ám Ảnh tộc phía sau mình căn bản không chịu nổi sự tấn công của nhân tộc.
Yêu tộc là chỗ dựa của Ám Ảnh tộc, hiện tại đang bị Tu La tộc đánh cho tả tơi, bọn họ một khi đánh nhau với Nhân tộc, yêu tộc căn bản không thể phân ra lực lượng đến giúp họ. Như vậy, Ám Ảnh tộc bọn họ coi như xong. Dù sao, nhân tộc là tộc lớn thứ ba trên mặt nổi, điều đó không hề nói quá. Chọc đến thì ngay cả yêu tộc cũng phải thận trọng đối phó, bọn họ Ám Ảnh tộc thì tính là gì.
Nhìn theo thiên kiêu của tộc mình từ từ trở về, đại năng của các tộc bắt đầu rời đi. Dù sao bọn họ đều là chân quân Hợp Đạo kỳ duy nhất của tộc mình, cần phải lập tức quay về trấn thủ tộc đàn, nếu không nhà bị trộm thì coi như không ổn.
"Diệp Lâm, đây là đồ vật ta đã hứa với ngươi, cho ngươi." Đúng lúc này, Thượng Quan Hi Hòa đi đến bên cạnh Diệp Lâm, lấy ra một thùng gỗ. Bên trong thùng gỗ chứa chất lỏng màu xanh biếc, từ trên chất lỏng tỏa ra từng luồng sinh mệnh lực vô cùng lớn.
"Ngươi và ta ước định là nửa thùng, hiện tại ở đây có đúng nửa thùng, ước định của ngươi và ta đã hoàn thành, cáo từ, sau này hữu duyên gặp lại." Thượng Quan Hi Hòa nói xong, liền bay về phía xa.
Còn Diệp Lâm thì vung tay lên, thu thùng gỗ trước mắt vào nhẫn không gian.
"Hừ." Chân quân Ám Ảnh tộc hừ lạnh một tiếng, mang theo thiên kiêu của tộc mình lên phi thuyền, xé rách không gian rồi biến mất.
"Chân quân, nhân tộc ta chết ba vị, bị thương tám vị." Triệu Hoài An đi đến trước mặt Thái Hằng, chắp tay cúi đầu, vẻ mặt có chút đau buồn nói. Dù nhân tộc có cẩn thận đến đâu, cũng không tránh được thương vong.
"Đã rất khá, so với trước kia, lần này thương vong xem như rất nhỏ, các ngươi đã cố hết sức, hơn nữa, tu luyện, chính là treo đầu bên hông, không chết sao được?"
"Đi thôi, chúng ta cũng cần phải trở về." Thái Hằng nhìn về phía bầu trời xa xăm, trong mắt có chút phiền muộn. Bước vào di tích Thiên Cung, truyền thống này đã kéo dài mấy trăm ngàn vạn năm. Mỗi lần đều có không ít thiên kiêu chết đi. Còn nhớ lúc trước hắn bước vào di tích Thiên Cung, đi vào một trăm người, cuối cùng chỉ có ba mươi bảy người đi ra. So với hắn, hiện tại thương vong đã xem như rất nhỏ.
Nghe Thái Hằng nói vậy, Triệu Hoài An gật đầu, dẫn những người còn lại lên phi thuyền.
"Tiểu tử, ngươi rất hợp khẩu vị của ta, kiếm vừa rồi rất quả quyết, ngươi không sợ bị chân quân Ám Ảnh tộc đánh chết ngay tại chỗ sao?" Lúc này Thái Hằng nhìn Diệp Lâm, đầy vẻ tán thưởng. Kiếm vừa rồi của Diệp Lâm quá quả quyết, dám giết Ám Dạ ngay trước mặt chân quân Ám Ảnh tộc.
"Ta không sợ, bởi vì ta biết, phía sau ta có tiền bối." Diệp Lâm nghe vậy, chắp tay cúi đầu với Thái Hằng, vẻ mặt kiên định nói.
"Tốt, đây mới là dáng vẻ của thiên kiêu nhân tộc ta, gặp phải sự tình không sợ, hy vọng ngươi luôn có thể như vậy, đối với ngoại tộc nhất định phải cứng rắn, hãy nhớ kỹ, bọn ta những lão già này là chỗ dựa vững chắc nhất của các ngươi những người trẻ tuổi." Nghe Diệp Lâm nói, Thái Hằng vô cùng vui vẻ, tươi cười vỗ vỗ vai Diệp Lâm. Đồ đệ tên đệ đệ này của mình, thật sự rất hợp khẩu vị. Bất quá đáng tiếc, không phải đồ đệ của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận