Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 362: Thái Sơ trông mà thèm

Chương 362: Thái Sơ nhìn mà thèm
Còn Diệp Lâm thì nhìn ngọc bình Tịnh kia, không còn thuộc về mình nữa, đầy mặt nghi hoặc.
"Ta..."
Đang lúc Diệp Lâm muốn nói gì đó thì bị Thái Sơ vội vàng ngăn lại.
"Nhóc con, đừng nói gì, đồ vật trong ngọc phù kia đủ để bồi thường cho ngươi chiếc ngọc bình Tịnh kia."
Nghe Thái Sơ truyền âm, Diệp Lâm tuy hiếu kỳ đồ vật trong ngọc phù nhưng vẫn cất ngọc phù vào trong nhẫn không gian.
"Đi thôi."
Người nam tử kia nói xong, tiện tay vung lên, cảnh tượng trước mắt đột nhiên thay đổi, sau một khắc, mấy người bao gồm cả Tiểu Hồng đã đến Vô Danh Sơn.
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Diệp Lâm vô cùng rung động, người trước mắt rốt cuộc có tu vi như thế nào?
Biên giới nhân tộc cách Vô Danh Sơn không chỉ một quận, vậy mà chưa đến một giây, chớp mắt đã tới nơi?
Quả đúng là đáng sợ.
Cảnh tượng này làm Diệp Lâm vô cùng chấn động.
"Ta phải cải tạo nhục thân cho sư tôn trước, các ngươi cứ làm việc của mình đi."
Nam tử kia nói xong, thân hình biến mất không thấy đâu.
Mà Thái Hằng liếc nhìn Tiểu Bất Điểm trên vai Diệp Lâm, sau đó quay đầu nhìn Thái Sơ một chút rồi phẩy tay áo rời đi.
"Nhóc con, đứa bé này là ai?"
Đợi hai người đều đi rồi, Thái Sơ mới nhìn về phía Tiểu Bất Điểm trên vai Diệp Lâm.
"Sư tôn, đây là đồ đệ mới nhận của con."
Nghe vậy, Thái Sơ mặt đầy hiếu kỳ, sau đó đưa tay phải đặt lên đỉnh đầu Tiểu Bất Điểm.
Một khắc sau, Thái Sơ vẻ mặt nghiêm trọng nhìn Diệp Lâm.
"Nhóc con, đưa đứa bé này cho ta, ta cam đoan sẽ để nó trở thành một kiếm tiên thực thụ."
Khi Thái Sơ đang nói, Tiểu Bất Điểm đã tỉnh lại, nó chậm rãi đứng dưới đất, kéo tay Diệp Lâm, nhìn Thái Sơ.
"Sư tôn, người cướp đồ đệ của đồ đệ, chuyện này nói ra không hay a?"
Diệp Lâm mặt kỳ lạ nhìn Thái Sơ, cướp đồ đệ của mình, quả thực là quá quái dị.
Còn Thái Sơ thì xấu hổ sờ mặt.
"Không tính toán, đúng rồi, nhóc con kia, đừng trốn nữa, đây là lệnh bài của ngươi, sau này ngươi chính là đệ tử nội môn Vô Danh Sơn, chỗ ở của ngươi ở cạnh Diệp Lâm."
"À đúng rồi, thân phận của ngươi chỉ có mấy người chúng ta biết, đừng lo lắng."
Thái Sơ nói xong, thân hình chậm rãi biến mất.
Mà Diệp Lâm thì rơi vào suy tư.
Sư tôn của Thái Sơ là Thái Vũ, vậy người nam tử thần bí vừa rồi kia cũng gọi Thái Vũ là sư tôn, đó chính là sư huynh của Thái Sơ, còn Thái Hằng nghe vậy cũng biết, cũng có quan hệ với Thái Sơ.
Lúc này, Diệp Lâm cảm thấy, thế lực của mình ở Vô Danh Sơn cũng không nhỏ nha.
Hai vị Hợp Đạo kỳ, còn có một vị đại năng thần bí có thể là Độ Kiếp kỳ, haiz.
"Sư phụ, đây là nơi nào vậy ạ?"
Tiểu Bất Điểm mở to hai mắt, nghi ngờ nhìn Diệp Lâm.
"Đây là tông môn của sư phụ con, sau này, Tiểu Bất Điểm cũng là đệ tử của tông môn này."
Diệp Lâm nói xong, liền kéo Tiểu Bất Điểm đi về phía chỗ ở, còn Thâu Thiên thì ngoan ngoãn đi theo sau Diệp Lâm, không còn cách nào khác, đây là địa bàn của người khác, không thể không cẩn thận, Tiểu Hồng thì thu nhỏ thân thể một cách nhanh chóng, hai vuốt bám chặt vào vai Diệp Lâm.
Đến khi về đến chỗ ở, Diệp Lâm quay đầu nhìn Thâu Thiên.
"Mập mạp, ta muốn bế quan, nhiều thì vài chục năm, ít thì mười năm, sau khi ta xuất quan sẽ thực hiện lời hứa với ngươi."
Nghe vậy, Thâu Thiên bình tĩnh gật đầu, vừa vặn, hắn cũng cần chút thời gian để uẩn dưỡng bản nguyên.
Bây giờ Khuy Thiên Bàn trong lòng đã tới tay, hắn đã không thể chờ đợi được mà chuẩn bị đi nghiên cứu.
"Tốt, đạo hữu cứ việc bế quan, một khi đạo hữu xuất quan, tiểu đạo nhất định sẽ dẫn đạo hữu đi tìm kiếm những bia đá khác."
Bạn cần đăng nhập để bình luận