Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 1202: Thiên Hằng thế giới 46

Đây chính là một thế giới hoàn toàn mới, một hệ thống tu luyện hoàn toàn mới, mà mục đích của Diệp Lâm chính là quan sát hệ thống tu luyện của thế giới này, sau đó thử xem có thể dung hợp phương pháp tu luyện của hai bên thế giới hay không. Tạo ra một công pháp xưa nay chưa từng có. Nghe thì có vẻ như chuyện viển vông, nhưng muốn thực hiện, vẫn có một tia hy vọng.
Thời gian trôi qua rất nhanh, ngày thứ hai, mặt trời lên cao, từng vị đại thần trong lòng run sợ đi đến cửa hoàng cung. Còn đường phố Đế đô, đã sớm được quét dọn sạch sẽ, vô số công trình kiến trúc bị phá hủy chỉ trong một đêm đã khôi phục như cũ. Phảng phất như tất cả chưa từng xảy ra. Đối với phàm nhân mà nói, những người không bị ảnh hưởng chỉ đơn giản là ngủ một giấc, ngày thứ hai vẫn sống cuộc sống như bình thường. Còn có những người, chỉ có thể sống trong bóng tối.
"Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt, ta đã mời cả cường giả Bán Đế, vì sao vẫn thất bại? Vì cái gì? Huyết Kiếm sơn trang, Huyết Kiếm sơn trang."
"Lúc trước Huyết Kiếm sơn trang đã hứa với ta là không tham gia vào bất cứ thủ tục gì của Hoàng gia, không ngờ nhanh như vậy đã làm trái lời hứa, đám giang hồ này quả nhiên không thể tin được."
Trong một cung điện dát vàng, một thanh niên mặt mày xanh xám, đem tất cả đồ vật xung quanh có thể đập được đều đập nát. Cho dù như vậy, hắn cũng không hề có dấu hiệu nguôi giận. Đại hoàng tử Sở Chính lồng ngực kịch liệt phập phồng, hiển nhiên tâm trạng hắn lúc này không hề tốt chút nào. Hắn nghĩ mãi không ra, căn bản nghĩ mãi không ra, vì sao, mình rõ ràng có cường giả Bán Đế tương trợ, vì sao vẫn thua? Vốn dĩ cường giả Bán Đế này là quân át chủ bài lớn nhất của mình, tính toán dùng để đối phó với các hoàng tử khác, nhưng cuối cùng lại dùng vào người tam hoàng tử. Không ngờ, chưa đánh thì cường giả Bán Đế của mình đã chạy mất, hơn nữa, hiện tại tên kia còn mặt dày vô sỉ đòi thù lao. Thù lao, thù lao, báo gia ngươi. Nhưng vừa nghĩ đến sự đáng sợ của cường giả Bán Đế, lòng hắn lại tràn đầy hoảng sợ. Hắn đã lỡ mất cơ hội lên ngôi, hiện tại chỉ có thể cầu nguyện rằng tam đệ của mình đã quên mình, nếu không...
"Điện hạ, hiện tại chỉ còn một con đường duy nhất có thể đi, đó chính là mau chạy trốn, chỉ cần chúng ta rời khỏi phạm vi Kim Ô đế quốc, chúng ta sẽ an toàn." Lúc này, một bóng người xuất hiện dưới đại điện, người đó quỳ một chân xuống đất, hai tay ôm quyền trầm giọng nói.
"Không sai, đã như vậy, đi thôi, chúng ta đến Kỳ Lân đế quốc, hiện tại chiến tranh giữa Kim Ô đế quốc và Kỳ Lân đế quốc sắp bùng nổ."
"Đứa đệ đệ đáng thương của ta mới vừa lên ngôi, triều đình cũng còn chưa ổn định, nếu Kỳ Lân đế quốc bây giờ xuất quân, Kim Ô đế quốc nhất định không chống đỡ nổi."
"Nếu hiện tại chiếm được thiện cảm của Kỳ Lân đế quốc, có lẽ nếu Kim Ô đế quốc bị diệt, ta còn có thể Đông Sơn tái khởi."
"Đi thôi, đệ đệ yêu quý của ta, những thứ ta không có được, ngươi cũng đừng mong có được." Sở Chính nói xong, phất tay với người áo đen phía dưới, người áo đen lập tức hiểu ý của Sở Chính, quay người biến mất. Không chỉ Sở Chính, các hoàng tử khác cũng tính toán như vậy, từng người thu dọn hành lý và đường ai nấy đi, nhân lúc tam hoàng tử còn chưa kịp phản ứng, lập tức trốn chạy. Nếu không nếu chờ hắn kịp phản ứng, đến lúc đó một người cũng không chạy thoát. Những đại thần và các thế lực giang hồ tham gia tranh đoạt ngôi vị, cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc bỏ chạy. Tranh đoạt ngôi vị thất bại, tân đế sẽ bắt đầu thanh toán, mà khi đã thanh toán thì không ai có thể tránh khỏi. Nhân lúc này còn có thời gian thì phải chạy nhanh, có lẽ còn bảo toàn được cái mạng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận