Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 907: Nam Châu 6

"Sư tôn, người thật mạnh mẽ, lúc người nói ra câu đó, bọn chúng đến cái rắm cũng không dám đánh." Diệp Vân hai mắt lấp lánh như sao nhìn Tiêu Dao, mặt đầy sùng bái nói.
Còn Tiêu Dao chỉ cười một tiếng, không nói gì thêm.
"Sư tôn, người nữ kia vừa rồi là ai vậy? Có phải tình nhân cũ của người không?" Diệp Vân ghé vào trước mặt Tiêu Dao hỏi, vừa nãy lúc hấp thu Vân Dịch, nàng thấy sư tôn mình đang nói chuyện với một tỷ tỷ xinh đẹp vô cùng.
Việc này lập tức khơi dậy lòng bát quái của nàng.
"Đừng có tò mò như vậy, ta bây giờ dạy ngươi luyện hóa Vân Dịch trong cơ thể, mặc dù Vân Dịch phẩm giai không cao, nhưng đối với người chưa từng tu luyện thì đúng là bảo dược không thể phù hợp hơn." Tiêu Dao gõ đầu Diệp Vân một cái, đồng thời cảm thán lúc trước bản thể của mình quật khởi thực sự quá thảm rồi, đến cả Vân Dịch cũng chưa từng nghe qua.
Sau đó Tiêu Dao rót linh lực vào trong thân thể Diệp Vân, giúp nàng luyện hóa Vân Dịch. Chờ kinh mạch của nàng được cường hóa xong, hắn liền bắt đầu dạy Diệp Vân tu luyện.
Mười tám tuổi thức tỉnh linh căn rồi mới tiếp xúc tu luyện, đó chỉ là thông tin mấy tông môn kia cố ý tung ra ngoài mặt thôi, để hù dọa phàm nhân.
Nhưng điều này cũng có căn cứ, mười tám tuổi kinh mạch hoàn toàn phát triển, cũng là tuổi tốt nhất để tu luyện.
Nhưng mà, chân chính là thiên kiêu chi tử, có ai không phải trước mười tám tuổi đã bắt đầu tu luyện? Một bước trước, một bước trước, là như thế đó.
Đúng lúc này, Xích Hổ đột ngột dừng lại giữa không trung, vỗ cánh, thân thể yên lặng treo lơ lửng.
Cảm nhận được động tĩnh, Tiêu Dao hơi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Chỉ thấy ở giữa không trung phía trước đứng một người đầu trọc, cái đầu bóng loáng này chắp tay trước ngực, vẻ mặt tươi cười, toàn thân tỏa ra ánh sáng vàng thánh khiết, mà trên đỉnh đầu thì ánh sáng có thể phản xạ ra những tia sáng.
"Thí chủ, bần tăng pháp hiệu Ngộ Tịnh, phía trước là trọng địa Phật môn ta, đường này không thông, mong thí chủ đổi đường mà đi, xin lượng thứ." Ngộ Tịnh chắp tay thi lễ với Tiêu Dao, ngữ khí vô cùng kính cẩn.
Còn Tiêu Dao thì chậm rãi đứng lên, hai mắt bị một vệt kim quang bao phủ, ngay sau đó, cảnh tượng ở nơi xa liền xuất hiện trong mắt.
Chỉ thấy phía trước có vô số người đầu trọc, những người đầu trọc này đông nghịt chiếm cứ trên bầu trời, nhìn xuống phía dưới ức vạn người phàm, những phàm nhân này đều quỳ rạp trên mặt đất, còn những tia sáng màu vàng thì từ trên thân thể những phàm nhân này tỏa ra, dung nhập vào thân thể đám người đầu trọc kia.
Trong quá trình đó, không ngừng có những phàm nhân ôm đầu kêu thảm thiết, tiếng kêu la thảm thiết của ức vạn nhân tộc vang vọng không dứt bên tai, giống như địa ngục trần gian.
"Thủ đoạn hay đấy, ngang nhiên thu hoạch tín ngưỡng? Phật môn chẳng phải luôn cứu độ chúng sinh sao?" Thấy cảnh tượng này, Tiêu Dao nhíu mày, cười lạnh nói.
Những phật tu này đang bạo lực thu hoạch tín ngưỡng, mỗi khi thu hoạch một phần, tự thân sẽ cường đại thêm một chút, còn những phàm nhân bị bắt ép thì nặng thì bỏ mạng, nhẹ thì trở nên si ngốc, biến thành một tên đần độn từ đầu đến cuối, không lâu sau cũng sẽ mất mạng.
Chỉ là phải mang theo đau khổ sống thêm mấy ngày trên thế gian này mà thôi.
Nghe Tiêu Dao nói vậy, sắc mặt Ngộ Tịnh biến đổi, những chuyện phía xa kia đều đã được các đại năng Phật môn che giấu thiên cơ, người bình thường căn bản không biết phía trước đang xảy ra chuyện gì.
Mà người này lại có thể nhìn ra chân tướng, vậy tu vi của người này rốt cuộc là gì?
"Thí chủ, đây là chuyện của Phật môn chúng ta, mong thí chủ đổi đường mà đi." Ngộ Tịnh tiếp tục nói với Tiêu Dao, nhìn ra thì có thể làm gì? Chẳng lẽ người thật sự muốn vì ức vạn phàm nhân này mà đắc tội với Phật môn bọn họ hay sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận