Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 3399: Con đường vô địch - Lý Tiêu Dao biểu diễn cá nhân 5

Chương 3399: Con đường vô địch - Lý Tiêu dao biểu diễn cá nhân 5
Ngộ Đạo đan này thật sự là thứ cần thiết, hơn nữa còn là cấp bậc chí tôn, lại còn là tám văn, loại đan dược này ở toàn bộ Tinh Hà Hoàn Vũ đều có thể gặp nhưng không thể cầu. Hiện tại khó khăn lắm mới xuất hiện cơ hội tốt như vậy nhất định phải nắm bắt lấy. Vương Thiên nói giết một người cho một viên. Hắn và Lý Tiêu dao có ý nghĩ rất đơn giản, đó là yếu thế, không ngừng tỏ ra yếu thế, để bọn họ nghĩ hai người mình dễ ức hiếp, như vậy mới có thể liên tục lên đài. Nếu ngay từ đầu đã thả ra tu vi Thái Ất Huyền Tiên, phía sau ai còn dám lên lôi đài nữa?
Bất quá, Lý Tiêu dao diễn hơi quá lố rồi. Giờ phút này, trên lôi đài, nhìn Lý Tiêu dao toàn thân run rẩy, khóe mắt rơi lệ, Tiêu Thiên trong lòng ngũ vị tạp trần.
"Sư phụ, ta nhớ người lắm, sư phụ..." Lý Tiêu dao mím môi run rẩy, không ngừng khóc lóc kể lể hai chữ.
"Đạo hữu, ngươi xuống đi, ta không giết ngươi." Thấy vậy, Tiêu Thiên vẫn mềm lòng, nói cho cùng cũng chỉ là một đứa trẻ, ai... Ta ghét nhất giết trẻ con. Một đứa trẻ thì có gì sai chứ? Sao có thể phạm phải tội ác tày trời gì? Nói cho cùng chẳng qua chỉ là bị Vương Thiên lừa gạt, là đứa trẻ đáng thương thôi mà.
"Không... Không, sư phụ nói, đã muốn đánh thì phải dốc hết sức, phải xứng đáng với con đường của bản thân, phải xứng đáng với đối thủ."
"Vương Thiên đạo hữu có ơn tri ngộ với ta, không có Vương Thiên đạo hữu thì không có Lý Tiêu dao hôm nay, là hắn cho ta mạng sống thứ hai."
"Nếu không có hắn có lẽ ta đã sớm chết, đạo huynh, ta còn một chiêu này nữa, hơi đáng sợ, nhưng hi vọng đạo huynh có thể giúp ta thành toàn."
"Sau chiêu này, nếu vẫn không thể thắng, ta nguyện tự sát ngay trên lôi đài này." Lý Tiêu dao ôm cánh tay, toàn thân run rẩy, chậm rãi đứng lên, toàn thân đều là những vết thương rậm rạp chằng chịt, lôi đài dưới chân đã sớm bị máu tươi nhuộm đỏ.
"Vì sao muốn chịu chết?" Tiêu Thiên nhìn Lý Tiêu dao trước mắt, trầm mặc một lát rồi khàn khàn hỏi.
"Mạng của ta là Vương Thiên đạo hữu cứu, nếu không có hắn thì ta đã chết từ lâu."
"Bây giờ có cơ hội trả lại ân tình này, ta đương nhiên phải lấy mạng trả lại, sư phụ đã nói, tích thủy chi ân làm dũng tuyền tương báo."
"Tiêu dao đời này không có gì đáng kể, chỉ biết sư phụ nói đều là đúng, đều đúng." Lý Tiêu dao giọng run run, khóe mắt chảy xuống một hàng nước mắt trong suốt, trên người vẫn không ngừng chảy máu tươi.
"A, Vương Thiên, ngươi chó tạp chủng, ta muốn liều mạng với ngươi, Tiêu dao trung thành như vậy ngươi không trân quý lại để hắn đi tìm cái chết? Ngươi rốt cuộc có phải là người không hả?"
"Vương Thiên, ngươi chết đi cho ta, ngươi chết đi cho ta, đừng cản ta, để ta đi giết Vương Thiên cẩu tạp chủng đó, cho dù đệ tam mạch sau này tính sổ ta cũng một mình gánh chịu."
"Đạo hữu, đạo hữu bình tĩnh, vì một cái Vương Thiên không đáng, không đáng mà, đạo hữu đừng đi, bình tĩnh, bình tĩnh đi."
"Thua thiệt ta còn tưởng Vương Thiên thay đổi, bây giờ xem ra, cái này nào chỉ là thay đổi? Đây là biến lớn rồi, biến thành quá súc sinh, trước đây chỉ là phế vật của mình thì thôi, bây giờ còn muốn liên lụy người khác, súc sinh, súc sinh mà, Tiêu dao tốt như vậy..."
Nghe thấy những tiếng mắng chửi đó, nhìn thấy đám đệ tử Vương gia bên ngoài lôi đài đang dùng ánh mắt muốn giết người nhìn về phía đệ tam mạch, Lý Tiêu dao trong lòng thầm kêu không ổn. Lần này diễn hơi quá đà rồi, nếu đắc tội kim chủ không cho ta Ngộ Đạo đan thì sao? Không được, không thể diễn nữa, diễn nữa sẽ có vấn đề lớn. Không thấy ngay cả tộc trưởng đương đại Vương gia vẫn luôn đứng quan chiến cũng lộ vẻ mặt không được tốt sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận