Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 2939: Con đường vô địch - bất quá gà đất chó sành mà thôi

Chương 2939: Con đường vô địch - bất quá chỉ là gà đất chó sành mà thôi.
Mà cái gọi là tứ đại Thiên Vương kia bị xiềng xích trói buộc, trong khoảnh khắc liền bị hất văng ra xa, thân thể đập mạnh xuống mặt đất. Cả ngọn núi lớn phía sau cũng bị bọn chúng tông nát.
"Cái này sao có thể?"
Tứ đại Thiên Vương dẫn đầu đám người áo đen quay đầu, tràn đầy vẻ không thể tin nhìn Diệp Lâm. Chuyện này sao có thể? Một chiêu, vẻn vẹn chỉ là một chiêu tiện tay mà đã phá được trận pháp mà bọn chúng vẫn luôn tự hào, vậy còn là người sao? Cho dù là Thái Ất Huyền Tiên cũng không thể làm được một cách dễ dàng như vậy chứ?
"Ngươi không phải Chân Tiên, ngươi tuyệt đối không phải tu vi Chân Tiên."
Một người áo đen khác nhìn chiếc xiềng xích gãy trong tay mình thì thầm, giống như kẻ điên. Xiềng xích trong tay hắn là Tiên giai thượng phẩm, mà một đòn tùy ý có thể làm vỡ tiên khí Tiên giai thượng phẩm, chuyện này Chân Tiên có thể làm được sao? Đùa à?
"Còn nói nhảm cái gì? Không xong thì mau chạy đi."
Hai người áo đen khác nhìn thấy hai đồng bọn não tàn như vậy thì hận không thể biến sắt thành thép. Trong khi đó, hai người bọn họ thừa lúc Diệp Lâm không chú ý, lập tức biến mất tại chỗ. Rõ ràng biết không phải đối thủ, lẽ ra phải chạy trốn ngay mới đúng, vậy mà còn đứng đó kinh hãi? Đầu óc úng nước rồi à?
"Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, nào có dễ dàng như vậy? Từ lúc các ngươi ra tay với ta thì nên chuẩn bị sẵn sàng để c·h·ế·t đi."
Việc hai người kia bỏ chạy làm sao có thể qua mắt Diệp Lâm được? Chỉ thấy hắn chậm rãi giơ bàn tay lên, từng đạo kiếm khí trong lòng bàn tay bị hắn giảm tới mức tận cùng.
"Đi."
Theo động tác vung tay của Diệp Lâm, hai đạo kiếm khí nháy mắt bắn ra, kiếm khí sau khi rời khỏi lòng bàn tay của hắn đã hóa thành hai thanh cự kiếm, cự kiếm phóng thẳng lên trời.
Trong khoảnh khắc, cự kiếm khí phát ra ánh sáng rực rỡ chiếu sáng toàn bộ đại địa, xua tan bóng tối mang đến ánh bình minh. Nó mang theo kiếm ý nồng đậm càn quét trong mấy vạn dặm xung quanh, vô số dị thú vô tội đang sinh tồn tại Trung Châu khi cảm nhận được cỗ kiếm ý giống như ý chí của thiên đạo này liền lũ lượt nằm rạp xuống mặt đất run rẩy. Trước ý chí cường đại này, chúng giống như những con kiến.
"Chạy? Cuối cùng cũng chạy được ra ngoài, hai tên phế vật kia, hiện thực đã bày trước mắt còn không biết chạy trốn."
Nhìn về phía dãy núi xa xăm, tên hắc bào nam tử vừa chạy trốn vừa sờ lên ngực, bình phục lại tâm trạng đầy sợ hãi của mình mà nói.
"Đây là cái gì?"
Đột nhiên, hắn như cảm nhận được gì đó, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Chỉ thấy phía trên sâu thẳm, một luồng sáng đang rơi xuống với tốc độ cực nhanh, và điểm đến của luồng sáng này chính là nơi hắn đang đứng.
"Không tốt..."
Sắc mặt của thanh niên đột nhiên đại biến, hắn vừa định bỏ chạy thì cảm giác được một luồng kiếm ý tuyệt cường đã khóa chặt hắn từ trước.
"Sao có thể? Khoảng cách xa như vậy? Ta cũng là Chân Tiên đỉnh phong, ta cũng là Chân Tiên mà, ta là tiên nhân siêu thoát phàm tục."
Thanh niên điên cuồng tung ra toàn bộ tiên lực của bản thân mà nói, hắn là Chân Tiên, Chân Tiên thật sự. Người kia cũng là Chân Tiên, đều là Chân Tiên, vì sao chênh lệch lại lớn đến như vậy?
Ầm.
Theo một tiếng kiếm reo vang lên, hàng trăm vạn dặm xung quanh nơi thanh niên đứng chân đã hóa thành một vùng phế tích. Bên trên phế tích còn có những đạo kiếm khí tuyệt cường ngang dọc, người bình thường căn bản không dám đến gần.
Mà người áo đen đang chạy trốn kia cũng chung một kết cục.
Bên này, Diệp Lâm nhìn hai người đang đứng trước mặt mình.
"Đừng… Đừng giết chúng ta, chúng ta cũng chỉ là bị người khác sai khiến mà thôi."
Nhìn Diệp Lâm từng bước tiến lại gần, đám người áo đen vừa nãy còn vô cùng hung hăng càn quấy trong khoảnh khắc đã run rẩy tại chỗ, ánh mắt nhìn Diệp Lâm đầy hoảng sợ. Thật khó có thể tưởng tượng một tu sĩ Chân Tiên đỉnh phong lại bị dọa thành bộ dạng như thế này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận