Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 3572: Con đường vô địch - Kỳ Huyễn đại lục 36

"Ảo ảnh thuật, huyễn thần giết."
Thượng Quan Uyển Ngọc hai mắt dần dần trở nên tỉnh táo, toàn thân tỏa ra khí tức cực kỳ mạnh mẽ, hào quang màu tím vờn quanh quanh người, giờ khắc này nàng thực sự nghiêm túc, chiêu này nhất định phải giết được Trần Trường Sinh trước mắt.
"Huyễn thuật, Thiên Quân thuẫn."
"Huyễn thuật, hộ thân thuẫn."
Cảm nhận được khí tức nguy hiểm như có như không quanh người, nội tâm Trần Trường Sinh bồn chồn, hai tay bấm pháp quyết bắt đầu bố trí biện pháp phòng ngự cho bản thân.
Để nàng ba chiêu có nghĩa là để nàng không kiêng dè gì xuất ba lần, điều này cũng không có nghĩa là hắn không phòng ngự.
Không phòng ngự thì hắn chẳng khác nào kẻ ngốc.
"Giết."
Thượng Quan Uyển Ngọc nói xong, trước mắt gió êm sóng lặng, hai mắt Trần Trường Sinh thoáng hiện lên một tia nghi hoặc, hắn cảm giác được phía trước có một luồng sát ý vô cùng mãnh liệt, thế nhưng hắn lại không nhìn thấy.
Oanh.
Ngay sau đó, lớp phòng ngự thứ nhất của hắn vỡ vụn, tiếp theo là lớp thứ hai, thứ ba.
Trong thời gian ngắn ngủi, năm lớp phòng ngự hắn vừa bố trí đều vỡ vụn, lông mày hắn đột nhiên nhướn lên, sau một khắc thân thể của hắn đột nhiên bị đánh bay ra ngoài.
"Ảo ảnh thuật, thiên quân chùy, bạo sát."
Thấy Trần Trường Sinh bị đánh bay ra ngoài, Thượng Quan Uyển Ngọc không buông tha đuổi theo sau Trần Trường Sinh tiếp tục truy sát.
Việc nàng có thể chiếm được ưu thế lớn như vậy hoàn toàn là do Trần Trường Sinh tự đại để nàng ba chiêu, cơ hội tốt như vậy sao nàng có thể bỏ qua.
Nàng nhất định phải khiến Trần Trường Sinh phải chết trong tay mình một lần.
Nếu để Trần Trường Sinh kịp phản ứng thì tình cảnh của nàng sẽ rất nguy hiểm.
"Chết tiệt, huyễn thuật, Ma Long, ra."
Hai mắt Trần Trường Sinh hiện lên một tia hung ác, cố nén ngực đau kịch liệt, đột nhiên ra tay.
Ngẩng. . .
Chỉ nghe một tiếng long ngâm kéo dài vang lên, một con Ma Long năm móng vuốt toàn thân tản ra hắc khí xuất hiện trên đỉnh đầu Thượng Quan Uyển Ngọc.
Theo Ma Long lao xuống, hai tay Thượng Quan Uyển Ngọc xuất hiện một chiếc chùy lớn màu tím, không chút lưu tình giáng vào con Ma Long kia.
Oanh.
Chỉ nghe một tiếng nổ lớn, thân thể Thượng Quan Uyển Ngọc đột nhiên bị đánh bay, thân thể không ngừng trượt trên không, cuối cùng ngã mạnh xuống đất.
"Khụ khụ."
Thượng Quan Uyển Ngọc ho ra máu tươi, chậm rãi chống tay xuống đất đứng dậy nhìn về phía Trần Trường Sinh đang quỳ một nửa dưới đất.
Trần Trường Sinh này không hổ là thiên kiêu chi tử, vậy mà nhanh chóng phản ứng kịp.
"Đặc sắc, đặc sắc, thật sự đặc sắc a."
"Nhị long hí châu, có chút hương vị."
"Hai người này đúng là không ngoài dự đoán đều là thiên kiêu chi tử ngàn người khó có một, ta rất lâu rồi chưa thấy cuộc chiến đặc sắc như vậy."
Màn này ngược lại khiến đám cường giả tham gia yến tiệc thích thú.
Đệ nhất thiên hạ cường giả hai dòng dõi sinh tử tranh chấp? Việc này đúng là quá đáng xem rồi.
Lần này dự tiệc không hề uổng phí, không những được ăn uống chùa còn có náo nhiệt miễn phí để xem, chậc chậc chậc, thật thoải mái.
Trần Phàm này thật là đại khí, không những chuẩn bị cho bọn họ tiệc rượu cao cấp như vậy còn sắp xếp cho họ một màn kịch như thế này, thiên hạ đệ nhất cường giả quả là không tầm thường.
Mà Trần Phàm giờ phút này sắc mặt giận dữ tái mét, con trai và con gái của mình bây giờ đang làm gì vậy? Đang chém giết lẫn nhau.
Hai người này đều là cốt nhục của mình, vậy mà bọn họ bây giờ lại đang chém giết lẫn nhau ngay trước mắt mình.
Chuyện này khiến trong lòng hắn đau đớn khôn nguôi, hắn không biết tại sao, vì sao lại xảy ra chuyện như thế này.
Uyển Nhi những năm này ở bên ngoài rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao vừa đến đã tràn đầy tính công kích như vậy? Vì cái gì? Vì sao muốn xuống tay giết chính em trai ruột của mình?
"Các hạ, hiện tại con trai và con gái ta đang chém giết nhau, ta là cha ruột, trong lòng đau như cắt, có thể để ta ngăn cản bọn chúng lại không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận