Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 3492: Con đường vô địch - công cụ người

"Không có là tốt rồi." Nghe Lý Diệu Linh trả lời, Diệp Lâm khẽ gật đầu, chỉ cần không có cường giả Thái Ất Huyền Tiên thì dễ làm hơn nhiều, như vậy bọn họ có thể lặng lẽ tiến vào trong mười vạn dặm đại sơn.
"Đi thôi." Diệp Lâm tiện tay vung lên, mấy người sau lưng đều hóa thành trạng thái trong suốt, quanh thân được lực lượng pháp tắc của Diệp Lâm bao phủ.
Như thế, cho dù bọn họ đứng trước mặt Chân Tiên, Chân Tiên kia cũng không phát hiện ra họ.
Đây chính là chênh lệch giữa thực lực.
"Nhanh lên, cho ta tuần tra cẩn thận bốn phía, tộc trưởng nói cả tộc đang bị cấm túc, nhất là nơi này, nơi này rõ ràng là nơi lực lượng trấn thủ của tộc ta yếu nhất, cho nên đều phải tập trung tinh thần cho ta."
"Vâng, đội trưởng." Diệp Lâm vừa đi vài bước đã nghe thấy từng tiếng nói hùng hậu, giây tiếp theo, ba bóng người chạy vụt qua trước mặt hắn, người mình đuôi rắn cầm trường thương, trên người tản ra khí tức Chân Tiên sơ kỳ.
Ba người xà nhân cứ như vậy đi qua trước mặt Diệp Lâm, toàn bộ quá trình hoàn toàn không hề hay biết bên cạnh họ còn có người sống sờ sờ.
"Đi thôi." Một nhóm người có tốc độ cực nhanh, rất nhanh đã đi tới lối vào.
Trước mắt là bức tường đất cao ngàn trượng, tường đất kéo dài sang trái phải không thấy điểm cuối, còn trên tường đất có mấy chục bóng người đang tuần tra khắp nơi.
Trên thân đều tản ra khí tức cảnh giới Thiên Tiên.
"Phòng thủ quả nhiên yếu kém, Thiên Tiên." Vương Thiên khinh miệt chế giễu một tiếng, rất hiển nhiên, hiện tại Thiên Tiên trong mắt hắn còn không bằng con kiến.
"Đi thôi, đi lên." Kể từ khi biết không có cường giả Thái Ất Huyền Tiên, Diệp Lâm đã thả lỏng rất nhiều, Diệp Lâm lóe mình một cái liền đi lên trên tường thành.
Trong đám người, Bao Tiểu Thâu lộ vẻ kích động, hắn tuyệt đối không nghĩ đến chuyến này lại thuận lợi như vậy.
Nếu là hắn một mình đến đây có lẽ đã sớm bị đầm lầy rừng rậm làm khó.
Quả nhiên là dựa vào cây đại thụ thì dễ hóng mát, đi theo mấy vị đại lão này căn bản không cần chính mình đích thân động thủ, phàm là gặp chuyện gì mấy vị đại lão đều có thể giải quyết.
Vương Thiên Nhất nắm lấy hắn đi lên trên tường thành, đợi đứng trên tường thành rồi mọi người mới thấy rõ diện mạo chân chính của mười vạn dặm đại sơn.
Trước mắt là dãy núi mênh mông vô bờ, phóng tầm mắt nhìn tới chỉ có màu xanh duy nhất một màu.
Mà trong đó tiên khí nồng đậm đến cực điểm, chỉ nhìn thoáng qua, Diệp Lâm đã cảm nhận được vài gốc bảo dược.
"Nơi này quả thực là động thiên phúc địa a, ta nhỏ dãi, nhiều thảo dược như vậy, nhiều bảo dược vậy." Vương Thiên thì hai mắt sáng lên nhìn mười vạn dặm đại sơn, trong đó trồng đủ loại bảo dược và thảo dược, đối với một luyện đan sư như hắn thì đó là trí mạng.
Hắn như đã thấy từng viên đan dược sắp ra lò.
"Cửu Châu đỉnh đại khái ở hướng nào?" Dù nội tâm cực kỳ hưng phấn, nhưng Vương Thiên vẫn không bị những bảo vật này mê hoặc, mà quay đầu hỏi Diệp Lâm về vị trí đại khái của Cửu Châu đỉnh.
Những thảo dược này cho dù có nhiều hơn nữa cũng không bằng giá trị Cửu Châu đỉnh trong suy nghĩ hắn.
"Cửu Châu đỉnh nằm ở chính giữa trung tâm mười vạn dặm đại sơn." Diệp Lâm khẽ nói, tay chỉ về mười vạn dặm đại sơn trước mắt.
"Bất quá... Nơi đó có Thái Ất Huyền Tiên tọa trấn." Sắc mặt Diệp Lâm đột nhiên ngưng trọng, chỗ đoàn người mình đi qua không có Thái Ất Huyền Tiên, nhưng mười vạn dặm đại sơn này lại có cường giả Thái Ất Huyền Tiên trấn thủ.
Mình cũng không có nắm chắc làm việc dưới mắt Thái Ất Huyền Tiên.
Dù sao dù là Thái Ất không tì vết hay Thái Ất không hoàn chỉnh, nói cho cùng cũng đều là Thái Ất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận