Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 2435: Tần Hoàng

Chương 2435: Tần Hoàng Nhìn những người rời đi này, nghe lại những lời bàn tán của họ khi rời đi, Tần Tử Yên tràn đầy thất vọng, hoàn toàn thất vọng đến cực độ về bọn họ.
"Ồ? Vừa tới đã thấy các ngươi tụ tập, làm sao? Lại có hoạt động vui vẻ gì sao?"
Đúng lúc này, một giọng nói đầy uy nghiêm vang lên, trong chớp mắt, trên mặt sông phía trước đột nhiên nổi lên sóng lớn vạn trượng.
Theo từng đạo kiếm reo kinh khủng đến cực điểm vang lên, cả bầu trời đều ảm đạm phai mờ, một đạo kiếm khí trực tiếp chém đôi cả bầu trời.
Ở cuối trời, có một thân ảnh lướt sóng mà đến.
"Không ngờ tên này cũng đến."
Nhìn thân ảnh từ xa đến gần, Lục Trường Phong đứng bên cạnh Diệp Lâm ngữ khí ngưng trọng nói.
"Hắn là ai?"
Diệp Lâm đứng bên cạnh Lục Trường Phong, sắc mặt vô cùng ngưng trọng, chỉ một đạo khí tức thôi cũng khiến hắn cảm nhận được một cảm giác uy hiếp mạnh mẽ.
Người này, tuyệt đối là một kình địch.
"Ca của Tần Tử Yên, cũng là đại cữu ca tương lai của ngươi, Tần Hoàng."
"Người như tên, hắn là hoàng giả trời sinh, nghe cha ta nói, người này vừa ra đời đã gây ra động tĩnh rất lớn, kiếm khí ngang dọc ba vạn dặm, hơn nữa còn có ức vạn trượng tường vân tụ tập trên địa bàn Tần gia ba ngày không tan."
Nghe Lục Trường Phong nói, Diệp Lâm cũng hơi kinh ngạc, chỉ nghe Lục Trường Phong giải thích thôi, trong đầu hắn đã hình dung ra một hình ảnh.
"Hắn trời sinh Tiên Thiên Kiếm Thể, thể chất này không kém bất kỳ Thần Thể nào trên thế gian, hơn nữa còn lớn hơn, dùng một ngàn năm tuổi mạnh mẽ bước vào Chân Tiên cảnh giới."
"Mà bây giờ, đã bất ngờ là cường giả Chân Tiên đỉnh phong, cho dù là ta đối đầu hắn, tỷ lệ thắng cũng rất nhỏ."
"Hắn là thiên kiêu chân chính, trưởng thành đến nay, tất cả tài nguyên cần thiết đều dùng hai tay của mình tranh đoạt, cả đời hắn chỉ chém giết, hoàn toàn không hề dựa vào Tần gia nửa phần."
Lục Trường Phong vừa dứt lời, thân ảnh ở đằng xa đã đi đến trước mắt.
Trên người mặc thanh sam mộc mạc đến cực điểm, chân đi một đôi giày cỏ, trên giày cỏ còn dính một chút bùn, trên đầu đội một cái mũ rộng vành, trên mặt là bộ râu quai nón, sau lưng đeo một thanh kiếm gỗ.
Cả người trông có vẻ lôi thôi đến cực điểm, nhưng hai mắt lại sáng ngời vô cùng, cùng với kiếm khí cường hoành thoắt ẩn thoắt hiện quanh thân khiến người ta căn bản không thể nảy sinh chút ý nghĩ khinh thường nào.
"Sao vậy? Để ta xem ai ức hiếp muội muội ta?"
Nam tử nhìn Tần Tử Yên mặt đầy thất vọng từ xa cười nói, sau đó hai chân dẫm lên boong thuyền từng bước một đi về phía Tần Tử Yên.
Đạp... đạp... đạp...
Giày cỏ giẫm trên boong thuyền phát ra những âm thanh chói tai, trong khoảnh khắc này, những thiên kiêu còn lại trên boong thuyền đều không dám thở mạnh.
Rất hiển nhiên, những người có mặt đều cực kỳ e ngại người này.
"Ai mà ức hiếp được muội, chỉ là có chút chuyện làm muội thất vọng thôi."
Tần Tử Yên nhìn người tới lộ ra một nụ cười nói.
"Ồ? Thất vọng? Chuyện gì mà làm muội có tâm tình dao động lớn vậy? Kể cho ca nghe một chút."
Nam tử vừa nói vừa không để ý hình tượng ngồi phịch xuống đất, ngồi dưới đất hình như vẫn không hài lòng, đến cuối cùng trực tiếp thuận thế nằm xuống boong thuyền, tay cầm mũ rộng vành đung đưa, hoàn toàn không có một chút phong thái của cường giả nào.
Mà người xung quanh thì không hề cảm thấy kinh ngạc, cứ như đã thường thấy.
"Ha ha ha, Tần huynh, huynh chạy nhanh thật, để ta đuổi một quãng đường rồi."
Đột nhiên, một tiếng cười lớn vang lên, mọi người quay người nhìn lại, nơi xa có một thân ảnh lướt sóng mà đến.
Hắn nhìn có vẻ rất xa, nhưng mỗi bước đi ra, thân thể sẽ lập tức rút ngắn ngàn dặm, mà mỗi bước chân hắn rơi xuống, đều sẽ sinh ra một tấm tinh thần
Bạn cần đăng nhập để bình luận