Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 3583: Con đường vô địch - Kỳ Huyễn đại lục 47

"Không thể." Diệp Lâm híp mắt không chút do dự nói, sau đó vung tay lên, Thượng Quan Uyển Ngọc liền cảm giác mình bị rút rỗng, một cỗ cảm giác suy yếu xông lên đầu. Nàng một mặt oán hận nhìn chằm chằm Diệp Lâm. Sau khi hưởng thụ qua cái cảm giác nắm giữ tất cả trong lòng bàn tay, hiện tại lực lượng biến mất, nàng ngược lại có chút không thích ứng. Nàng muốn lực lượng, muốn loại lực lượng kia. "Đi thôi, nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành, tiếp theo cứ theo ta lăn lộn." Diệp Lâm vỗ vỗ vai Thượng Quan Uyển Ngọc, đưa cho Thượng Quan Uyển Ngọc một ánh mắt khích lệ, còn Thượng Quan Uyển Ngọc thì gật đầu lia lịa. Đi theo người trước mắt, sớm muộn gì nàng cũng có thể có được lực lượng kia, thậm chí còn mạnh hơn cả lực lượng vừa rồi. Lý Tiêu đao thì hai mắt tràn đầy chiến ý nhìn về phía Thương Khung, hắn hiện tại phát hiện địch nhân mới, đó chính là… thiên đạo. Không biết thiên đạo có chịu đánh không, có nhẫn đánh không. Đợi đến khi Diệp Lâm mấy người rời đi, Trần Phàm hai mắt hiện lên vẻ thất vọng, con gái của mình thậm chí ngay cả liếc mắt nhìn mình một cái cũng không có. Phía dưới, đám đông cường giả lúc này đang run rẩy đứng tại chỗ, tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình, trong lòng họ sung sướng vô cùng. Những chuyện xảy ra trong ba canh giờ ngắn ngủi này thực sự còn đặc sắc hơn cả đời bọn họ đã trải qua, mẹ ơi, lúc này không được kể lể, thổi phồng một trận sao? Thiên đạo, quyền hành của thiên đạo, mẹ ơi, bọn họ hình như đã phát hiện ra bí mật chân chính gì đó? Nhưng mà, giờ phút này bọn họ đều thấp thỏm nhìn chằm chằm Trần Phàm phía trên, hiện tại bọn họ biết bí mật này trọng yếu như vậy, Trần Phàm sẽ không giữ chân bọn họ vĩnh viễn ở đây chứ? "Trần... Trần tiền bối, như... Như tiệc rượu... yến tiệc bây giờ, đã... đã kết thúc rồi, chúng ta cũng nên... nên rời đi thôi." Có một cường giả dùng sức nuốt nước miếng một cái, lắp bắp nói. Chờ nửa ngày không thấy Trần Phàm trả lời, cường giả kia đã lén lút xoay người rời đi, đến cuối cùng trực tiếp không thấy bóng dáng đâu. Có người dẫn đầu thì phía sau rất đơn giản, vô số cường giả tại một khắc này đã quay người bỏ chạy, trong chớp mắt quảng trường rộng lớn không còn một ai. Còn sơn hào hải vị thì biến mất hơn phân nửa, hơn phân nửa này đều là do Diệp Lâm lén lút mang đi, đây là quà chuẩn bị cho Lâm Vân Lộ. "Đều đi hết rồi sao?" Định thần lại, Trần Phàm thần sắc cô đơn nhìn quảng trường không một bóng người, đi tới đi lui cuối cùng vẫn chỉ có một mình. Vốn dĩ, một gia đình hạnh phúc viên mãn bất quá chỉ là ảo ảnh trong mơ mà thôi. "Haizz." Trần Phàm thở dài một tiếng, đệ nhất thiên hạ, đệ nhất thiên hạ, cái thứ chó má đệ nhất thiên hạ. "Thiên đạo, thiên diễn bốn chín, trốn một, ta cảm thấy thiên đạo bây giờ có thiếu sót, ta nguyện ý lấy thân hợp thiên đạo, trả lại thiên đạo quyền hành, từ nay về sau, thiên đạo là ta Trần Phàm, Trần Phàm không vì thiên đạo." Trần Phàm nói xong, chỉ thấy trên trời cao vang lên tiếng sấm rền vang, sau một khắc, thân thể của hắn đã bị một đạo thiên đạo chi lực nồng hậu dày đặc cuốn đi mất dạng. Nhắc tới người cầm đầu lớn nhất thế giới này là ai? Không phải là Trần Phàm của hắn thì không ai có thể hơn. Hắn Trần Phàm có thể là người đầu tiên dẫn đầu ăn cắp quyền hành thiên đạo, bất quá bây giờ thì tốt rồi, ăn cắp quyền hành thiên đạo đã trở thành cường giả đệ nhất thiên hạ danh xứng với thực. Còn bây giờ thì sao? Gia đình tan vỡ, chúng sinh rời xa, giờ phút này hắn trừ cô độc vẫn là cô độc. Vậy còn không bằng đem quyền hành trả lại cho thiên đạo, nhiều năm như vậy, hắn cũng mệt mỏi, hắn cũng muốn nghỉ ngơi thật tốt. Tốt thôi... Nghỉ ngơi... Bên kia, Diệp Lâm thì mang theo Thượng Quan Uyển Ngọc và Lý Tiêu Đao đến phủ đệ lúc trước, vừa xâm nhập vào phủ đệ đã thấy Bao Tiểu Thâu và Vương Thiên đang đánh cờ ở sân trung tâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận