Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 4613: Con đường vô địch - Bách Hiểu Thông

Chương 4613: Con đường vô địch - Bách Hiểu Thông
Người đi đường ai nấy đều vội vã, tựa như có thứ gì đó đang đuổi theo họ vậy. Và còn chưa kịp đứng vững ở nơi này, họ đã cảm thấy một đạo thần niệm cường hoành bao phủ lấy toàn thân. Thần niệm đến nhanh, đi cũng nhanh.
"Thật mạnh thần niệm."
Cố Thanh Chi khẽ nhíu mày, đạo thần niệm vừa rồi khiến nàng nhớ đến mẫu thân mình. Có thể so với thần niệm của Kim Tiên tầng chín? Đây chính là khu vực thứ hai? Cường giả đầy rẫy trên đất này?
"Mấy vị, nhìn tướng mạo các ngươi lạ lẫm, chắc là lần đầu đến Trấn Hải thành của ta?" Lúc này, một gã sai vặt mặc áo vải thô đi tới, mấy bước chạy nhanh đến bên cạnh Diệp Lâm cười nói.
"Mấy vị, ta tên là Bách Hiểu Thông, chuyện gì trên đời này ta cũng biết rõ, nếu các vị muốn hỏi thăm tin tức gì, đại khái có thể tìm ta hỏi han."
"Một tin tức một trăm thượng phẩm tiên thạch, tuy giá cả có hơi đắt, nhưng tin tức của ta tuyệt đối xứng đáng với giá tiền đó."
"Nếu chư vị có nhu cầu, có thể đi theo ta đến cửa hàng của ta, hảo hảo nghiên cứu thảo luận một phen."
Không đợi Diệp Lâm mở miệng, Bách Hiểu Thông đã vỗ bộ n·g·ự·c của mình lớn tiếng nói. Tuy tu vi chỉ là t·h·i·ê·n Tiên, nhưng cả người lộ ra vô cùng tự tin, thong dong.
"Ồ? Dẫn đường."
Diệp Lâm nhướng mày, đang lo không nghe ngóng được tin tức, liền có người đưa tới cửa. Đây quả thực là ngủ gật có người đưa gối.
"Được thôi, mời."
Bách Hiểu Thông nghe vậy hai mắt hiện lên vẻ vui mừng, cuộc làm ăn này xem như đã thành c·ô·ng một nửa.
Dưới sự dẫn dắt của Bách Hiểu Thông, mấy người đi tới một trà lâu nhỏ. Trà lâu chiếm diện tích vô cùng nhỏ, bên trong chỉ có mấy chiếc bàn và ghế đơn sơ.
"Trà lâu của ta hơi đơn sơ, mấy vị đừng gh·é·t bỏ."
Bách Hiểu Thông ngượng ngùng gãi đầu, sau đó đi lên phía trước đóng hết cửa sổ lẫn cửa ra vào, cả trà lâu lập tức rơi vào bóng tối tuyệt đối. Một lát sau, từng ngọn nến được thắp lên, ánh sáng lại khôi phục.
"Mấy vị, nếu ta đoán không lầm, hẳn là nhân tr·u·ng long phượng đến từ khu vực thứ ba?" Bách Hiểu Thông vừa pha trà, vừa nói.
"Ngươi làm sao biết được?"
Diệp Lâm nhất thời có chút hiếu kỳ, mọi người đều là sinh linh, vì sao người trước mắt có thể liếc mắt nhìn ra bọn họ đến từ đâu. Hơn nữa, quan trọng nhất là người trước mắt chỉ là một t·h·i·ê·n Tiên tu sĩ, tất cả những điều này đều không phù hợp lẽ thường.
"Trực giác."
"Sinh linh ở mỗi khu vực đều có một đặc tính tuyệt đối, đặc tính này không thể nói rõ cũng không thể tả rõ."
"Sau này các ngươi đi ra ngoài, tùy t·i·ệ·n đụng phải một sinh linh nào đó, hắn đều sẽ nhìn thấu thân phận của các ngươi."
"Cho nên, các ngươi nên biết điều đó."
"Được rồi, chuyện này không nói nữa, mấy vị, ta nghĩ các ngươi chắc hẳn có rất nhiều vấn đề, một lần một trăm thượng phẩm tiên thạch, tổng thể không ký sổ, ai hỏi trước?"
Sau khi rót trà cho mọi người, đưa cho Lạc d·a·o một ly chất lỏng màu xanh lam, Bách Hiểu Thông mới ngồi xuống đối diện Diệp Lâm cười nói. Hắn chỉ là một t·h·i·ê·n Tiên tu vi, nhưng đối diện với Diệp Lâm bọn họ lại không hề luống cuống, tỏ ra ung dung, tự tin vô cùng.
"Đây là địa phương nào?"
Diệp Lâm lấy ra một viên cực phẩm tiên thạch đưa cho Bách Hiểu Thông, thản nhiên nói. Thấy cực phẩm tiên thạch, Bách Hiểu Thông mừng rỡ. Về lý thuyết, một viên cực phẩm tiên thạch có thể đổi được một trăm thượng phẩm tiên thạch, nhưng thực tế, một viên cực phẩm tiên thạch đủ để đổi ba trăm viên thượng phẩm tiên thạch. Mấy người này ra tay thật là xa xỉ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận