Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 910: Nam Châu 9

Chương 910: Nam Châu
Nhìn bốn phía những người đã chết, những người còn lại bên dưới đang gào khóc thảm thiết, tiếng kêu khóc vang vọng cả vùng trời rộng lớn.
"Đi thôi."
Thấy cảnh này, Tiêu Dao thản nhiên nói, hắn đã chứng kiến quá nhiều cảnh tượng tương tự, bản thể của hắn còn chứng kiến nhiều hơn thế, kế thừa ký ức từ bản thể nên trong lòng hắn không hề gợn sóng.
Còn Diệp Vân thì chứng kiến cảnh tượng này, lòng cô rối bời, có một cảm giác khó chịu không thể diễn tả thành lời.
"Sư tôn, vì sao những cường giả kia lại có thể tùy ý giết người như vậy, vì sao những cường giả kia lại ở trên cao?"
Diệp Vân không kìm được nước mắt, đây là lần đầu tiên một đứa bé chín tuổi đặt ra câu hỏi.
"Bởi vì bọn họ là cường giả, ở thế giới này không ai nghe lời kẻ yếu cả, không chỉ riêng thế giới này, mà là ở mọi thế giới đều như thế, kẻ yếu dù ở đâu cũng không có quyền lên tiếng."
"Cho nên, nếu không muốn bị ai bắt nạt, không muốn để cho sinh tử của mình bị người khác nắm giữ, thì hãy cố gắng tu luyện, chỉ cần con đủ mạnh, con sẽ khống chế được vận mệnh của mình."
"Có lẽ, ngày nào đó, ta cũng sẽ bị người khác tùy ý giết hại như thế."
Xích Hổ bay trên bầu trời, Tiêu Dao chắp tay đứng trên lưng Xích Hổ, giọng nói khe khẽ.
"Kẻ yếu... Cường giả..."
Diệp Vân nhìn hai bàn tay của mình lẩm bẩm, giờ phút này, cô thực sự cảm nhận được sự khao khát sức mạnh.
Hiện tại có sư tôn ở đây, dù cô có gây ra tai họa gì cũng có sư tôn che chở sau lưng, nhưng bây giờ có vẻ không còn như vậy nữa.
Có lẽ, ngày nào đó sư tôn không thể bảo vệ cô được nữa thì phải làm sao đây? Cách tốt nhất là bản thân cô phải mạnh lên.
Chỉ cần mình mạnh lên, mình sẽ không sợ bất cứ ai, cũng có thể cứu được cha mẹ.
"Sư tôn, con... Con muốn tu luyện, con muốn mạnh lên."
"Ha ha ha, tốt, hôm nay ta sẽ truyền thụ pháp môn cho con."
Tiêu Dao cười ha hả, dẫn Diệp Vân đáp xuống một ngọn núi, từ giờ phút này trở đi, Diệp Vân chính thức bắt đầu tu luyện.
Bên kia, Diệp Lâm nhìn Thái Sơ trước mặt, Thái Sơ thì đang cau mày.
"Ngươi nói mấy thứ này không dễ kiếm đâu, những bảo vật này chỉ tồn tại từ thời Thái Cổ, kho báu của Vô Danh Sơn căn bản không có."
"Muốn có chúng, trừ phi ở di tích thời Thái Cổ hoặc những thế lực siêu nhiên mới có."
Sau một hồi suy nghĩ, Thái Sơ chậm rãi nói, những bảo vật mà Diệp Lâm nói đến đều là những trân bảo tuyệt đối thời Thái Cổ, ở thời đại này căn bản không tìm thấy.
"Vậy sao."
Nghe được câu trả lời mình muốn, giữa lông mày Diệp Lâm hiện lên vẻ u sầu, muốn tìm được những thứ mình cần trong các di tích Thái Cổ kia, hoàn toàn phải dựa vào vận may.
Còn các thế lực siêu nhiên kia, thì khỏi nghĩ.
"Đúng rồi, vì sao ngươi lại muốn lập tông chủ mới? Không phải bây giờ ngươi đang làm rất tốt sao?"
Lúc này, Thái Sơ không biết nghĩ đến điều gì, từ tốn hỏi Diệp Lâm.
"Ta muốn rời khỏi Vô Danh Sơn, trước đây ta có thể dựa vào Vô Danh Sơn sống thoải mái, nhưng bây giờ Vô Danh Sơn giống như một cái lồng giam nhốt ta."
"Sư tôn, ngươi cũng biết, người luôn muốn vươn lên cao hơn, không phải sao? Không có ta, Vô Danh Sơn có khả năng phát triển tốt hơn."
Nghe những lời của Diệp Lâm, Thái Sơ im lặng không nói, hiện tại hắn căn bản không kiểm tra được khí tức của Diệp Lâm, trước kia cũng vậy, nhưng cảm giác giữa trước và nay rất khác biệt. Trước đây Diệp Lâm đứng trước mặt ông không hề có cảm giác áp bức, còn bây giờ thì khiến ông cảm thấy một sự áp bức mạnh mẽ.
Vì thế, ông đoán rằng Diệp Lâm nhất định đã đột phá Độ Kiếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận