Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 2155: Thần bí chi địa - Mộ Dung Hàn Hiên phẫn nộ

Chương 2155: Vùng đất thần bí - Mộ Dung Hàn Hiên phẫn nộ.
Chín chuôi trường kiếm cùng nhau hướng về con rồng lôi đình kia lao tới, vẽ ra chín đường cong vô cùng đẹp mắt.
"Hừ, chỉ là trò mèo."
Long Vũ điều khiển con rồng lôi đình vung một cái đuôi đến, mưu đồ dùng cái đuôi chặn lại uy lực của chín kiếm.
Nhưng hắn đã đánh giá thấp uy lực chín kiếm của Diệp Lâm, chín kiếm đâu phải thứ hắn dễ dàng cản lại như thế?
"Lôi Đạo thánh thể, mở."
Long Vũ lần thứ hai giận dữ gầm lên một tiếng, những đường vân thần bí trên ngực hắn nháy mắt sáng lên, cả người giống như Lôi Thần hạ thế, khủng bố đến cực điểm.
Hắn tay phải cầm thương lôi đình xông về phía Diệp Lâm.
"Ngu xuẩn."
Ánh mắt Diệp Lâm lạnh lẽo, còn chưa bắt đầu đã trực tiếp lộ ra lá bài tẩy của mình? Đây không phải ngu xuẩn thì là cái gì?
Trên hai tay Diệp Lâm, ánh sáng màu vàng tụ lại, bên trong ánh sáng vàng lại có lẫn một tia ánh hào quang đỏ, trông vô cùng quỷ dị.
Cuối cùng, một cây trường cung xuất hiện trong tay Diệp Lâm.
Diệp Lâm chậm rãi kéo cung, sau một khắc, một mũi tên đỏ rực xuất hiện giữa hai ngón tay Diệp Lâm, chỉ thấy Diệp Lâm từ từ nhắm chuẩn Long Vũ phía trước rồi đột ngột buông tay.
Vút.
Chỉ nghe một tiếng xé gió, mũi tên đỏ rực như sấm sét đánh trong chớp mắt đã đến trước mắt Long Vũ.
Long Vũ nâng thương trực tiếp đâm tới, mũi thương chạm vào mũi tên một sát na phát sinh kịch liệt bạo tạc, mà cả người hắn bị cỗ lực phản chấn cường đại đến cực điểm này đẩy lùi về sau.
Nhưng chưa đợi hắn đứng vững, lại có mấy chục mũi tên bắn tới, mỗi mũi tên đều mang theo sát phạt nồng đậm.
Sắc mặt Long Vũ ngưng lại, trường thương trong tay múa như hổ thêm cánh, còn thân thể hắn thì không ngừng lùi lại, cánh tay cũng bắt đầu tê dại.
Mỗi mũi tên đều mang theo uy lực to lớn, mỗi lần ngăn cản đều tiêu hao hơn nửa sức lực của hắn.
"Phế vật."
Diệp Lâm khẽ nhả ra hai chữ, sau đó kéo trường cung thành hình trăng tròn, trong tay mũi tên dần dần biến thành hình dáng một con Phượng Hoàng đỏ rực.
"Kíu! ! !"
Theo Diệp Lâm buông tay, một tiếng kêu lớn vang vọng chân trời, một con Phượng Hoàng đỏ rực vỗ cánh hướng về phía Long Vũ lao đi.
Phía dưới, nhìn Long Vũ bị đánh đến không có chút sức chống trả, sắc mặt Mộ Dung Hàn Hiên vô cùng khó coi, để mẹ ngươi thổi phồng, bây giờ bị người ta đánh cho đến sức hoàn thủ cũng không có.
"Cái tên ngu xuẩn này, chết cũng đáng."
Thầm mắng một tiếng, Mộ Dung Hàn Hiên quay người chuẩn bị bỏ chạy, nếu không chờ Long Vũ bị giải quyết thì kế tiếp sẽ đến lượt hắn.
Nhưng khi hắn vừa mới quay người, liền thấy Đường Thanh Như tay cầm song đao từng bước một tiến về phía hắn, mỗi bước đi, khí thế trên người Đường Thanh Như lại càng mạnh thêm một chút.
"Lần trước vô ý để ngươi chạy mất, lần này, ngươi chạy nữa thử xem, thật coi ta là bùn đất mà nặn à?"
Đường Thanh Như lạnh lùng nói, bị Diệp Lâm trêu đùa mãi khiến nội tâm nàng cực kỳ phẫn nộ, và bây giờ nàng muốn trút hết những phẫn nộ này lên người Mộ Dung Hàn Hiên trước mắt.
"Chết tiệt, quên vẫn còn một người ngươi, rốt cuộc hắn đã cho ngươi chỗ tốt gì để ngươi sống chết đi theo như thế? Nói, ta cho ngươi gấp đôi."
"Hắn làm tất cả chỉ là lừa gạt ngươi thôi, nếu như cùng ta hợp tác, yên tâm, ta sẽ cho ngươi những lợi ích mà ngươi không thể tưởng tượng nổi."
"Chờ khi rời khỏi nơi này, ta liền để sư phụ ta giải trừ hôn ước, ngươi và ta không còn quan hệ gì nữa, ta còn sẽ cho ngươi vô số tài nguyên để báo đáp."
Mộ Dung Hàn Hiên che ngực từng bước một lùi lại, vừa lùi vừa mở miệng đầu độc Đường Thanh Như.
Lần trước hắn còn có át chủ bài và nắm chắc có thể chạy thoát khỏi sự truy đuổi của Đường Thanh Như, thế nhưng lần này hắn không nắm chắc chút nào.
Nếu Đường Thanh Như toàn lực tấn công, hắn thật sự không có chút hy vọng nào để trốn thoát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận