Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 2570: Bá đạo Độc Tôn

Chương 2570: Bá đạo độc Tôn
Đây chính là sự tự tin mà thực lực cường đại mang lại.
"Đạo hữu, ta biết ngay ngươi sẽ đồng ý mà, ta đã nói rồi, ngươi và ta là người cùng một đường, ta quá hiểu ý nghĩ của ngươi."
"Đạo hữu, sau chuyện này ta sẽ đến trăm thành liên minh, có thể đi cùng nhau không?"
"Kim Lăng chẳng phải là vật trong ao sao, ta biết rõ cái nơi rãnh sâu liên minh ba thành này không giữ được chân long như đạo hữu đâu." Độc Tôn đầy thâm ý liếc nhìn Diệp Lâm, cất giọng đầy ẩn ý.
"Đương nhiên rồi." Diệp Lâm gật đầu, hắn không ngại đi cùng Độc Tôn, hắn không rõ Độc Tôn là người thế nào, nhưng mà người này lại cực kỳ không được hoan nghênh trong miệng của Thần Minh phương Đông.
Nhưng hắn không quan tâm, dù sao từ lúc biết Độc Tôn đến giờ, người này rất hợp khẩu vị của hắn.
"Ha ha ha, tốt, đạo hữu, chúng ta phân công hành sự, đuổi hết đám người này ra ngoài." Độc Tôn nói xong, bước một bước lên không trung, ánh mắt nhìn xuống đám thiên kiêu Chân Tiên phía dưới.
"Đây là ai vậy? Độc Tôn ư? Độc Tôn định làm gì?"
"Không rõ, cứ quan sát đã."
"Có lẽ ai đó đã đắc tội Độc Tôn, Độc Tôn hiện tại đang tìm người chăng?"
"Bị Độc Tôn để ý thì kẻ đó xui xẻo rồi."
Hành động của Độc Tôn gây ra sự chú ý, rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía hắn, còn Độc Tôn thì như không hề phát giác, đôi mắt tràn đầy vẻ lạnh nhạt.
"Các vị đạo hữu, ta là Độc Tôn, mong các vị nể mặt ta, mau chóng lui ra đi, nơi này không phải chỗ các ngươi có thể ở lại." Lời của Độc Tôn vừa dứt, những thiên kiêu kia liền nhao nhao nổi giận.
"Độc Tôn, ta thừa nhận ngươi rất mạnh, nhưng nơi tranh giành này là công bằng, ngươi chưa đi đến cuối cùng mà dám đối địch với chúng ta? Ngươi muốn một mình khiêu chiến toàn bộ sinh linh trong tràng này sao?" Có người đứng ra chất vấn, tất cả mọi người đều là bảo bối của tộc mình, ngày thường ở trong tộc nào không phải được nâng niu trên tay?
Vậy mà giờ lại có người cùng thế hệ đứng trên đầu bọn họ mà tùy tiện chửi bới, ai có thể nhịn được chứ? Người nào mà nhịn được đây.
Bọn họ những người này ít nhất cũng đã hơn một vạn tuổi, thế nhưng tâm tính vẫn như cũ, luôn giữ sơ tâm, giữ sức sống.
Nếu thật sự mà luyện tâm cảnh thành một vũng nước đọng, có thái sơn băng ở trước mắt mà mặt không biến sắc thì đó mới là phế thật sự.
Tìm đạo cần một trái tim luôn luôn rực lửa, chứ không phải là một trái tim băng giá không có chút sinh khí nào.
Đây cũng chính là lý do vì sao những cường giả thiên kiêu có tâm cảnh non nớt không tới nơi tới chốn.
Bởi vì đó là chủ ý của họ, chỉ có như vậy mới đốc thúc bọn họ không ngừng tiến lên, giữ mãi động lực.
"Ồ? Ngươi có ý kiến sao?"
Nhìn sinh linh bên dưới, Độc Tôn trực tiếp vung ra một chưởng, sinh linh kia còn chưa kịp phản ứng liền bị một chưởng đánh trúng, thổ huyết.
Hắn chật vật vô cùng, ôm ngực nằm trên đất, máu tươi trong miệng phun ra như không cần tiền.
Ngay vị trí ngực hắn còn có một dấu chưởng màu xanh, da dẻ xung quanh dấu chưởng đó đang dần dần chuyển sang màu xanh.
Độc Tôn, Độc Tôn, chính là Chí Tôn dùng độc, nhất chiêu nhất thức đều mang kịch độc, kịch độc này chính là kịch độc mà Chân Tiên cũng có thể trúng phải.
"Còn không phục?" Nhìn thấy ánh mắt quật cường của kẻ kia, Độc Tôn tức giận đến bật cười, vừa rồi mình thu tay lại không đánh chết ngươi bằng một chưởng, bây giờ vẫn còn không phục sao? Không phục vậy thì chết đi.
Đúng lúc Độc Tôn định ra tay tiếp thì thấy trước mắt một tia sáng lóe lên, thân ảnh người kia đã biến mất không còn bóng dáng, hiển nhiên là đã rời đi rồi.
Còn hai người đồng bọn của hắn thì ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi rồi hai mặt nhìn nhau, cuối cùng cũng lựa chọn rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận