Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 1124: Lâm Chính

"Chương 1124: Lâm Chính"
"Cầu tông chủ tha thứ cho ta, ta nhất định làm tốt bổn phận của mình, cầu tông chủ cho ta một cơ hội." Lâm Chính khóc ròng ròng nói, lúc này muốn lập tức nhận sai, không muốn một mực giảo biện, tông chủ đích thân tới đã quá rõ ràng sự tình rồi. Nếu ngoan ngoãn nhận sai, tông chủ có thể nương tay, nếu một mực giảo biện không nói thật, thì đừng quên, đây chính là thế giới tu tiên, tông chủ có rất nhiều cách để hắn phải nói thật.
"Ngươi không dám làm như vậy, sau lưng chắc là có người chống lưng nhỉ." Diệp Lâm đi đến ghế nằm, cầm lấy một cái chén không rót cho mình một ly trà, từ tốn nói. Người trước mắt bất quá chỉ có tu vi Nguyên Anh kỳ mà thôi, trong đám đệ tử ngoại môn thế nhưng lại có đệ tử Hóa Thần kỳ, để cả đệ tử Hóa Thần kỳ cũng giận mà không dám nói gì, vậy chắc chắn có người phía sau nâng đỡ.
"Tông chủ, có, nhưng mà..." Lâm Chính quỳ rạp trên đường đi đến trước mặt Diệp Lâm, dùng đầu hung hăng đập xuống đất, muốn nói lại thôi. Hắn Lâm Chính có thể lên được vị trí này, đương nhiên cũng là người thông minh, tự thân cũng vô cùng khéo léo. Lúc này, nếu hắn nói ra người đứng sau lưng, chắc chắn sẽ c·h·ế·t, không nói ra, có lẽ còn có một chút hy vọng sống. Mà người phía sau hắn tuy thế lớn, nhưng trước mặt tông chủ thì chẳng khác nào một con kiến.
"Ta đến đây chỉ để nói cho các ngươi biết một việc, Diệp Bất Khuất, dù thiên tư của hắn thế nào, thực lực ra sao, hắn vẫn là đồ đệ của ta, Diệp Lâm."
"Ta lại là một người vô cùng bao che khuyết điểm, lần này cách làm của ngươi ta rất không thích, chuẩn bị thu dọn hành lý cùng người sau lưng của ngươi đi đi." Diệp Lâm nói xong, liền dẫn Diệp Bất Khuất rời đi, chuyến này của hắn chỉ là vì đứng ra bảo vệ Diệp Bất Khuất, cho đám đệ tử Vô Danh Sơn một bài học. Dù sao hắn lập tức phải rời Vô Danh Sơn rồi, mà hắn tính toán để Diệp Bất Khuất ở lại, dù sao cũng không thể đi đâu mang theo Diệp Bất Khuất được. Lần này chỉ là tạo thế cho Diệp Bất Khuất, tin rằng sau lần này, trong Vô Danh Sơn, không ai dám khi dễ Diệp Bất Khuất nữa, dù hắn rời đi, bọn họ cũng sẽ không quên được cảnh này.
Nhìn Diệp Lâm rời đi, Lâm Chính tê liệt trên mặt đất, toàn thân không chút sức lực, mặt thì lộ vẻ tươi cười, lần này là kết cục tốt nhất. Hắn vì có người làm chỗ dựa, mới dám làm ra vẻ ngông cuồng như thế, lần này cũng coi như là n·g·áng ch·ết hắn rồi, chọc phải tông chủ. Không c·h·ết, vậy là tốt rồi.
Cười được vài giây, sắc mặt Lâm Chính đột nhiên âm trầm, dù còn sống, nhưng hắn phải bắt đầu đi tìm vài người gây phiền phức, chuyện của Diệp Bất Khuất này, đâu phải do hắn chủ đạo. Lần này hắn chịu tội thay, trước khi đi hắn nhất định phải bắt đám người kia nôn ra chút máu mới được, nếu không hắn nuốt không trôi cục tức này.
Nhìn Lâm Chính chật vật như vậy, các đệ tử đứng xem xung quanh vỗ tay reo hò. Lâm Chính ỷ vào có người chống lưng, trên đường đi ngang ngược hống hách, thỉnh thoảng lại cắ.t xé.n tài nguyên của đệ tử, một đệ tử bị cắt ba viên linh thạch, toàn bộ đệ tử nội môn Vô Danh Sơn cộng lại, cũng là một con số trên trời. Như vậy không được ăn no bụng mới lạ.
"Sư tôn...cảm...cảm ơn." Trên đường, Diệp Bất Khuất đứng sau lưng Diệp Lâm đột nhiên nhỏ giọng nói.
"Ngươi là đệ tử của ta, ta là Diệp Lâm, làm sao có thể để ngươi chịu nhục? Phải nhớ kỹ, gặp bất cứ khó khăn nào cũng đừng giấu ta, trên thế giới này, ngoài việc tin tưởng ta ra, ngươi còn có thể tin ai?" Diệp Lâm quay người lại, trịnh trọng nói với Diệp Bất Khuất. Còn Diệp Bất Khuất thì nhìn thẳng vào mắt Diệp Lâm, sau đó trịnh trọng gật đầu, vẻ mặt kiên định.
Bạn cần đăng nhập để bình luận