Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 4232: Con đường vô địch - vậy liền dẫn ngươi thật tốt vui đùa một chút

Chương 4232: Con đường vô địch - Vậy thì dẫn ngươi thật tốt vui đùa một chút.
Cái này Chân Vương Thánh Thân thật không phải là lụa trắng.
Điều chỉnh trạng thái bản thân xong, Diệp Lâm đi ra động phủ, đến ngoại giới. Hiện tại tu vi đã đột phá, lại bế quan nữa cũng vô nghĩa, tiếp theo, hắn chỉ cần yên tĩnh chờ đợi cái bí cảnh sau một trăm năm.
Cái bí cảnh này tựa như là đặc biệt chuẩn bị cho đám t·h·i·ê·n kiêu này vậy. Đều đến vào thời gian cố định.
Ngoài kia, Lạc Dao đang cùng Tâm Du nằm trong bụi cỏ ngắm nhìn trời.
Diệp Lâm chỉ thay đổi hình dạng đất sao, ban cho ngôi sao này sinh m·ệ·n·h, còn những thứ khác thì không để ý.
Cứ ngẩng đầu lên là thấy đầy trời Tinh thần. Mà trên bầu trời kia, một đạo bình chướng ẩn hiện.
Diệp Lâm thần niệm bao phủ cả ngôi sao trong nháy mắt, giờ mới hiểu, trong ngôi sao này chôn giấu một tòa đại trận, đây chính là tuyệt kỹ của Bao Tiểu Thâu.
"Diệp Lâm ca ca."
Vừa thấy Diệp Lâm, hai mắt Lạc Dao sáng lên, chạy ngay về phía Diệp Lâm, Diệp Lâm liền ôm lấy Lạc Dao.
"Chín trăm năm, có phải chán lắm không?"
Diệp Lâm nhìn Lạc Dao trong n·g·ự·c, giọng đầy áy náy, để Lạc Dao ở đây ròng rã chín trăm năm, đổi lại ai chắc cũng p·h·á đ·i·ê·n.
Mà Lạc Dao vẫn cứ như không có gì, chẳng buồn chẳng lo, tự do tự tại.
"Không có ạ, Lạc Dao chỉ cùng Tâm Du ngủ một giấc, rồi thấy Diệp Lâm ca ca."
Lạc Dao vung vẩy hai tay lớn tiếng nói.
Diệp Lâm không hề nghi ngờ, vì Lạc Dao nói đều là thật, mà rốt cuộc Lạc Dao là vật gì thì đến giờ mình vẫn chưa hiểu.
Vậy nên, Lạc Dao nói gì hắn cũng tin.
Dù Lạc Dao một bước vào Đại La siêu thoát, hắn cũng không thấy bất thường.
Mọi sự bất thường đặt lên người Lạc Dao đều không còn bất thường.
"Diệp Lâm ca ca, dẫn em đi chơi có được không, Lạc Dao chán quá."
Lạc Dao có vẻ hơi cô đơn.
Diệp Lâm cứ vậy nhìn Lạc Dao.
Lạc Dao tựa như một đứa trẻ chưa lớn, nàng sinh ra đã t·h·í·c·h chơi, t·h·í·c·h ăn.
Cả ngày cứ đem nàng theo bên người, sẽ vô hình tạo áp lực cho nàng.
Vì việc hắn làm vốn không liên quan gì đến Lạc Dao, Lạc Dao coi như là chịu khổ theo hắn một đường.
Lần này, nhân lúc còn trăm năm rảnh rỗi, vừa hay dẫn Lạc Dao đi xả hơi.
"Được, Lạc Dao muốn đi đâu chơi?"
Diệp Lâm ôm Lạc Dao, nhíu mày nói.
"Em. . . Em muốn đến chỗ đông người, náo nhiệt, có nhiều đồ ăn ngon, chỗ chơi hay."
Vừa nghe Diệp Lâm nói, hai mắt Lạc Dao như tỏa ra ánh sáng.
Nàng không muốn ngủ, ngủ chán lắm.
"Được, vậy ta dẫn Lạc Dao đi chơi."
Diệp Lâm cười nói, rồi b·ó·p một đạo p·h·áp chỉ truyền cho mấy người đang bế quan, rồi ôm Lạc Dao rời khỏi ngôi sao.
Tâm Du đang ngủ cũng nháy mắt lên vai Diệp Lâm.
Đến khi ra tinh không m·i·n·h m·ô·n·g vô bờ, Diệp Lâm mới thấy phía sau mình trụi lủi, phóng tầm mắt nhìn đâu đâu cũng là sao, mình từ đâu đến cũng không thấy.
Đây chính là hiệu quả đại trận của Bao Tiểu Thâu.
Trận p·h·áp Bao Tiểu Thâu càng ngày càng lợi hại, ngay cả mình cũng không p·h·át hiện được.
"Vậy ta dẫn Lạc Dao đi k·i·ế·m chỗ nào náo nhiệt."
Diệp Lâm ôm Lạc Dao cười nói, rồi dạo bước trong tinh không.
Nhân lúc còn trăm năm, tìm một tiểu thế giới cho Lạc Dao xả t·h·í·c·h t·h·i·ê·n tính.
Bạn cần đăng nhập để bình luận