Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 1050: Vẫn Tinh thạch 18

Chương 1050: Vẫn Thạch 18
"Rốt cuộc nên dùng cách gì đây? Trắng trợn cướp đoạt thì thôi, nhưng từ chỗ Nam Cung Yên Nhiên mà lấy thì sao? Rõ ràng là không được, thế lực sau lưng Nam Cung Yên Nhiên còn cắm tay vào tầng lớp cao của Âm Dương Thần Tông."
"Mưu kế ư? Dùng mưu kế gì có thể lấy được trấn tông chi bảo của người ta?"
Nghĩ đến đây, Diệp Lâm cảm thấy buồn cười vô cùng, trên đời này, có mưu kế nào có thể lấy được trấn tông chi bảo của một thế lực tuyệt đỉnh? Cho dù mưu kế gì cũng không thông."
"Thôi vậy, theo bảng của Âm Vô Tà thì sau ba ngày có một tiểu thế giới giáng lâm, phải đi xem."
"Mười lăm năm không hấp thụ tinh khí và huyết khí, Thôn Thiên Ma Công trong cơ thể lại rục rịch."
Nói rồi, Diệp Lâm lộ ra một tia cười tàn nhẫn, đã tròn mười lăm năm không hấp thụ huyết khí và tinh khí, Thôn Thiên Ma Công trong cơ thể đã đói khát khó nhịn.
Có lẽ mình nên làm lại nghề cũ một phen.
Nhưng lúc này, Diệp Lâm đột nhiên ánh mắt ngưng lại nhìn về phương xa, chỉ thấy trong bầu trời xa xăm, có một đám mây đen ma quái khổng lồ, còn bên dưới đám mây đen ma quái đó, một đám tu sĩ Tu La tộc đang vội vã chạy trốn.
Những nơi mà đám mây đen ma quái kia đi qua, mặt đất khô cằn, thảm thực vật héo úa, nước sông biến mất, đến cả linh khí cũng tan biến.
Dường như tinh khí vạn vật đều bị cướp đoạt.
"Tiền bối nhân tộc, cứu mạng a."
Lúc này, tu sĩ Tu La tộc đang chạy trốn từ xa nhìn thấy Diệp Lâm đứng giữa không trung, liền vội vàng la lớn, sau đó bay về phía Diệp Lâm.
Đây là lãnh địa của Tu La tộc, kẻ nào có thể quang minh chính đại đứng ở đây mà lại là người ngoại tộc thì cũng đều là hạng đại năng, nếu không thì một tiểu tu sĩ nào dám một mình thâm nhập nội địa Tu La tộc? Đây chẳng phải tự tìm cái chết sao?
"Phía trước xảy ra chuyện gì?"
Nhìn đám tu sĩ Tu La tộc đang vây quanh mình, Diệp Lâm lên tiếng hỏi, mà đám mây ma quái kia thì đang tiến sát lại.
"Bẩm báo tiền bối, chúng ta cũng không rõ, từ khi thiên thạch này rơi xuống, nơi này liền xảy ra nhiều chuyện quái dị, mà đám mây ma quái này, là đáng sợ nhất."
"Những nơi mà đám mây ma quái đi qua, tinh khí vạn vật đều bị hấp thu, bất kể là cái gì, nếu tu sĩ ở trong đám mây này thì đến mảnh xương vụn cũng không còn."
"Hơn nữa sau khi thôn phệ tinh khí, đám mây tự phát lớn mạnh, trước đây chỉ nhỏ thôi, mà giờ đã lớn đến mức này rồi."
"Mong tiền bối ra tay."
"Mong tiền bối ra tay."
Lúc này, tu sĩ Tu La tộc bốn phía đồng loạt ôm quyền về phía Diệp Lâm, lúc này đây, mọi người không còn phân chia chủng tộc, sắp chết cả rồi, ai còn quan tâm mấy chuyện đó nữa.
Diệp Lâm thì hai mắt bao phủ một vệt kim quang nhìn về phía đám mây ma quái kia, giây tiếp theo, sắc mặt Diệp Lâm ngưng trọng.
Đâu phải là mây ma quái gì, rõ ràng là từng con côn trùng nhỏ bé hợp thành, do số lượng khổng lồ nên mới tạo thành đám mây lớn như vậy.
Mà còn, đám côn trùng này đang không ngừng phân liệt, khiến cho đám mây càng lúc càng lớn.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, một quận của lãnh địa Tu La tộc sẽ bị đám mây này thôn phệ.
Đến lúc đó sẽ là một tai nạn.
Nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến hắn? Việc không liên quan thì cứ kệ, nếu là lãnh địa của nhân tộc xảy ra chuyện này thì hắn rất có thể sẽ ra tay, nhưng đây là lãnh địa của Tu La tộc.
Sự sống chết của Tu La tộc thì liên quan gì đến mình?
"Ta đã báo cho đại năng của Tu La tộc chuyện này rồi, ta còn việc quan trọng, xin cáo từ."
Diệp Lâm nói rồi, thân thể liền biến mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận