Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 2116: Thần bí chi địa - Diệp Lâm rung động

Suy đoán của hắn vẫn chính xác, khí vận không thể phục khắc, nhưng khi thấy mệnh lý của mình, hai mắt hắn tỏa sáng, thần sắc thậm chí có chút kích động. Mệnh lý của Trần Lưu vậy mà đều là hắn, như vậy, tính cả mệnh lý cũng sẽ cùng nhau kế thừa. Vậy thì, những thứ như huyết mạch chắc chắn cũng sẽ được kế thừa. Lúc này, Diệp Lâm thừa nhận hắn đã xem thường nơi này, trách sao trước đây khi hắn cứu Mộ Dung Hàn Hiên, Mộ Dung Hàn Hiên lại nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ như vậy. Nếu sớm biết thế, hắn đã sớm giải quyết Mộ Dung Hàn Hiên rồi, việc gì phải cứu hắn? So với lợi ích của mình, một chút ân tình tính là gì? Trong cái thế giới người ăn người này, tâm không hung ác thì không thể đứng vững. Nhưng bây giờ... Có vẻ như cũng được, giờ hắn muốn giết Mộ Dung Hàn Hiên thì chỉ cần chút công sức, Diệp Lâm chỉ cần ba hơi là xong việc. Bất quá... Hắn vẫn không muốn trở thành loại người vô tình qua cầu rút ván. Vì giết Trần Lưu, Mộ Dung Hàn Hiên cũng đã tốn rất nhiều công sức, mình không thể làm chuyện qua cầu rút ván được. Dù sao hai người săn giết vẫn nhẹ nhàng hơn một người, nghĩ lại lần này, nếu chỉ có một mình, hắn căn bản không thể giải quyết được Trần Lưu. Dù sao Trần Lưu là con trai của tộc trưởng Hoa Tộc, con trai Kim Tiên, từ nhỏ được hấp thụ kiến thức và tài nguyên so với mình, khác nhau một trời một vực. Hai tu sĩ lớn lên trong hoàn cảnh khác nhau như vậy, hắn thừa nhận, nếu thực sự một đối một, hơn nữa Trần Lưu còn biết hắn tu luyện Nhất Khí Hóa Tam Thanh, thì hắn thật không phải đối thủ của Trần Lưu. Chênh lệch này không phải trong thời gian ngắn có thể bù đắp được. Con trai của một đại phú ông từ khi sinh ra đã có một loạt kế hoạch trưởng thành, tuổi nào nên làm gì đều có sắp xếp đặc biệt. Còn ngươi thì sao? Sinh ra trong khe núi của một vùng núi lớn, lại là loại vùng cực kỳ nghèo khó, không có cả sóng điện thoại. Dù đều là người, nhưng hai người trưởng thành trong hai hoàn cảnh như vậy thì có thể so sánh cùng nhau được sao? Hiển nhiên là không đủ tư cách so sánh. "Hô, một năm trôi qua không biết thằng nhãi này có chạy không, nếu ngươi chạy thì đừng trách ta không giảng đạo nghĩa." Diệp Lâm đột nhiên cười xấu xa, tùy ý phất phất tay, ba đạo thân ảnh sau lưng gật đầu rồi lập tức biến mất không thấy. Lần này Diệp Lâm trực tiếp kéo bọn họ từ các nơi ở Bắc Cương tới đây, mà trong tay bọn họ còn rất nhiều việc chưa xong. Bây giờ tu vi lại một lần nữa tăng lên rất nhiều, những việc chưa xong kia cũng trở nên dễ dàng hơn. Sau khi tản đi lĩnh vực, Diệp Lâm đứng giữa không trung, bên dưới Mộ Dung Hàn Hiên toàn thân áo trắng ngồi yên tĩnh trên mặt đất, không nhúc nhích. Quanh thân không có chút khí tức tỏa ra, khiến cho trên người đã bò đầy vô số thực vật không biết tên và các loại động vật nhỏ. Thậm chí trên đầu còn có một cái tổ chim. "Ngươi đi ra." "Xem ra ngươi đã thành công, ngươi làm ta đợi lâu thật đấy." Mộ Dung Hàn Hiên đột nhiên cười nói, hắn giơ tay lên cầm tổ chim trên đầu xuống, lại xua tan đám động vật nhỏ bám trên người, đứng dậy đặt tổ chim lên một cái chạc cây ở giữa. Toàn thân bộc phát ra một luồng khí tức cực mạnh, mọi bụi bẩn trên người biến mất, thay vào đó là một nam tử tràn đầy tiên khí. "Thành công rồi, đồ quá nhiều, tiêu hóa hấp thu hoàn toàn mất cả năm trời." "Bây giờ ta đã xong, tiếp theo, đến lượt ngươi, cái tên đáng ngờ của ngươi rốt cuộc ở đâu? Dẫn ta đi qua giết cho ngươi xem." Giọng Diệp Lâm tràn đầy tự tin, hiện tại hắn, cùng cảnh giới, cho dù là những người được truyền thừa trong các thế lực Thái Ất Kim Tiên, hắn cũng dám nghênh chiến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận