Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 3309: Con đường vô địch - tính toán

"Lý Trường Sinh, làm sao vậy? Nhấc không nổi kiếm à?"
"Ha ha ha, thật nực cười, ta Lý Trường Sinh vô địch trên đời, sao có thể nhấc không nổi kiếm chứ? Ngược lại là ngươi, hôm nay công kích sao lại mềm oặt thế?"
Một bên đại chiến, lại vừa không ngừng truyền ra những âm thanh trào phúng, đại chiến mà còn trào phúng nhau, chuyện này đã quá quen thuộc rồi.
"Đến đây, chỗ này chính là điểm yếu nhất của trận pháp, chỉ cần phá chỗ này chúng ta có thể đi ra, tự do ngang dọc toàn bộ Ma vực."
"Chư vị, theo ta cùng nhau xuất thủ, phá trận pháp này, đến lúc đó Ma vực lớn còn chẳng phải tùy ý chúng ta bay lượn sao?"
Nhưng mà lúc này, ngay phía trước Diệp Lâm bọn họ xuất hiện bốn bóng người, trong tay bọn họ đều cầm một món đồ cực kỳ kỳ quái, phía sau thì to còn phía trước lại nhọn, trông như một mũi khoan tròn.
"Phá."
Bọn họ hai tay kết ấn, vật trong tay liền từ từ lơ lửng trước người.
Theo bốn người bọn họ cùng nhau phát lực, vật trong tay hung hăng đập vào trận pháp bên trên, mà ở trước mặt bọn họ bỗng dưng nổi lên một tấm bình chướng màu đen.
Khi oanh đến bình chướng màu đen, tấm bình chướng đen nổi lên từng đợt sóng gợn.
"Lại đến."
Nhìn bọn họ hết lần này đến lần khác oanh kích, bình chướng màu đen cũng không khỏi xuất hiện những khe nứt nhỏ li ti.
Thấy vậy, sắc mặt Diệp Lâm tối sầm lại, Lý Trường Sinh này quả thật đáng c·hết, từ khi mình đến đây Lý Trường Sinh liên tiếp đào hố, hết lần này đến lần khác chèn ép mình.
Mà bây giờ lại càng như vậy, trên mặt thì giao chiến, trên thực tế trọng tâm lại nằm ở bốn người kia, hắn lúc trước đã nói với mình trận pháp quan trọng đến nhường nào, còn bây giờ, nếu cả đám mình trơ mắt nhìn trận pháp tan vỡ mà dẫn đến đám người xâm nhập trái phép này trốn thoát hết, đến lúc đó trách nhiệm sẽ đổ lên đầu mình.
Đến lúc đó, hắn lại có thể ngang nhiên tuyên truyền, giảm bớt uy tín của mình.
Còn nếu mình ngăn cản, trước mắt bốn người đều là tu sĩ Thái Ất Huyền Tiên hậu kỳ, cả đám người mình toàn bộ xông lên e là cũng không hạ được mấy người kia.
Đến lúc đó, Lý Trường Sinh kia lại có thể mượn chuyện này để cắt giảm uy tín của mình, từ đó đào đi người đứng sau mình.
Động thái này thực sự quá độc ác, ra tay thì không được, mà không ra tay thì cũng chẳng xong.
"Đây là cái bẫy, chẳng lẽ Lý Trường Sinh đã cấu kết với đám người nhập cư trái phép?"
Cô Độc Phong ôm kiếm gỗ, sắc mặt ngưng trọng nói, không chỉ có Diệp Lâm mà ngay cả hắn cũng thấy đây là một cái bẫy, một cái bẫy đặc biệt nhắm vào Diệp Lâm.
Đám người xâm nhập trái phép này ra tay đúng thời điểm, chẳng lẽ Lý Trường Sinh đã cùng bọn chúng cấu kết với nhau rồi hay sao?
"Bây giờ xuất thủ không được mà không xuất thủ cũng chẳng xong, nên làm thế nào đây?"
Trong nhất thời, Cô Độc Phong cũng thấy khó khăn, chuyện này đúng là một cái bẫy.
Lý Trường Sinh trước đó đã nói cái trận pháp này quan trọng thế nào, vậy mà bây giờ, trận pháp bên này bị oanh kích nhiều lần cũng không thấy Lý Trường Sinh đứng ra ngăn cản.
Đám người phía sau Diệp Lâm cũng đang nắm chặt tay, chỉ cần Diệp Lâm ra lệnh một tiếng thì bọn họ có thể xung phong, đều là người thông minh, bọn họ tự nhiên hiểu đây là một cái bẫy, thế nhưng hiện tại biện pháp tốt nhất chính là ngăn cản bốn người này.
Còn trơ mắt nhìn bọn họ oanh mở trận pháp? Hậu quả đó bọn họ không dám gánh.
"Hư Không Chi Tỏa, đi."
Diệp Lâm nhẹ nhàng đưa tay phải lên rồi từ từ vung xuống, từng đạo xiềng xích màu vàng xuyên qua không gian lao thẳng đến bốn người kia.
Trong khoảnh khắc, hư không rung động, bốn người đang oanh kích trận pháp bị Hư Không Chi Tỏa trực tiếp vây khốn.
"Cút, nếu không ta cho dù hao hết khí vận cũng phải g·iết ngươi."
Diệp Lâm lạnh lùng nói.
Bốn người bị vây, hai mắt lộ vẻ hoảng hốt, truyền thuyết rằng người vô địch một khi đốt khí vận sẽ bộc phát ra chiến lực vô cùng khủng khiếp, chuyện này chẳng lẽ là thật sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận