Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 1647: Côn Luân bí cảnh 7

"Lĩnh vực?" Diệp Lâm nhìn xung quanh, lúc này hắn mới nhận ra, khung cảnh bốn phía hình như không giống bình thường, gió tuyết thổi nhè nhẹ mang theo một luồng cảm giác trấn áp. Bọn họ có vẻ như đã bị một cái lĩnh vực màu trắng tuyết bao vây, đang ở trong đó.
"Lại là sức mạnh của lĩnh vực." Diệp Lâm khẽ cắn môi, hiện tại bản thân đối với lĩnh vực không có chút sức chống cự nào, nếu gặp phải tu sĩ khống chế lĩnh vực, phần thắng của hắn gần như bằng không. Tu sĩ khống chế lĩnh vực đối với người không khống chế lĩnh vực khác biệt giống như đả kích chiều không gian, hai bên căn bản không ở cùng một cấp độ.
"Con nhóc này vẫn còn quá non nớt." Liễu Bạch vừa cười vừa nói, lập tức ngửa cổ uống một ngụm rượu lớn, rượu đầy miệng, sau đó phun mạnh về phía trước, ngay lập tức, lĩnh vực trước mắt như gương vỡ tan tành.
"Đi thôi, tiếp tục." Liễu Bạch nói xong, cả người nhanh chóng lao về phía trước, Diệp Lâm theo sát phía sau. Lĩnh vực, lại vỡ vụn, lĩnh vực rốt cuộc là cái gì? Đến cùng là loại sức mạnh nào? Chết tiệt, bản thân hình như đang rơi vào chỗ mù mờ, đợi sau khi trở về phải tìm đến đại năng lĩnh ngộ lĩnh vực ở Thương Khung thánh địa hỏi cho rõ. Hắn hiện tại vô cùng cần sức mạnh lĩnh vực, chỉ cần khống chế được, bản thân trong cùng cấp bậc chắc chắn sẽ không thua những tu sĩ kia.
"Nơi này là nơi tiên khí nồng đậm nhất, chắc hẳn đây chính là vị trí bảo khố của Tuyết Thú tộc, cái gọi là bảo khố, nhất định sẽ có người trấn thủ, đến giờ còn chưa gặp phải."
"Vậy có nghĩa là... đi ra đi." Đột nhiên, Liễu Bạch hừ lạnh một tiếng. Ngay lập tức, một thanh niên áo đen và một cô gái áo trắng chậm rãi bước ra, hai người một trước một sau kẹp Liễu Bạch và Diệp Lâm vào giữa.
"Hai ngươi gan thật lớn, ở phía trước đang đại chiến, hai ngươi lại chui sau lưng ta tìm bảo khố của Tuyết Thú tộc ta, làm sao? Các ngươi dựa vào đâu mà nghĩ hai người có thể lấy đồ trong bảo khố này đi?" Nam tử áo đen lạnh lùng nói, muốn bảo khố? Vậy cũng phải thực lực đủ mạnh đã.
"Ta cái này, ngươi cái kia, mỗi người một cái, rất công bằng." Liễu Bạch nói với Diệp Lâm xong, rút thanh trường kiếm màu xanh ở hông, lập tức lao về phía nam tử áo đen kia.
"Ca ca, ta tên Tuyết Vân, lát nữa ca ca nhớ nương tay nha." Tuyết Vân đứng trước Diệp Lâm uốn éo cơ thể, giọng nũng nịu nói.
Gần như ngay lập tức, Cửu Thế tháp trong thức hải của Diệp Lâm liền xoay chuyển nhanh chóng, như gặp phải đại địch.
"Công kích thần hồn?" Sắc mặt Diệp Lâm ngưng trọng, toàn thân kim quang lấp lánh, lập tức vung quyền về phía Tuyết Vân, toàn thân tỏa ra khí tức vô cùng kinh khủng, gió tuyết xung quanh đều bị đánh tan.
"Ồ? Vô Song thánh thể? Xem ra ngươi cũng là tiểu thiên tài." Tuyết Vân không hề bị một quyền này của Diệp Lâm dọa sợ, mà che miệng cười khanh khách, âm thanh như có ma lực, liên tục thẩm thấu vào thần hồn của Diệp Lâm. Còn thần hồn của Diệp Lâm thì có Cửu Thế tháp trấn thủ, tạm thời không cách nào bị công kích thần hồn này phá phòng.
"Chết." Diệp Lâm đấm ra một quyền, mặt đất rạn nứt, một quyền giáng xuống, trời đất như sụp đổ.
"Ca ca thật là thô lỗ nha, một chút thương hoa tiếc ngọc cũng không có, Tuyết Vân giận rồi đó nha." Tuyết Vân che miệng không ngừng cười, cả người hóa thành một đạo ảo ảnh, quyền phong trực tiếp xuyên qua thân thể của Tuyết Vân, đánh sập cả một dãy núi phía sau.
"Hả? Huyễn ảnh? Khi nào?" Ánh mắt Diệp Lâm khẽ giật mình, toàn thân cảnh giác đến cực độ, Tuyết Vân vừa rồi giao tiếp với hắn chẳng qua chỉ là một hình chiếu, thế mà bản thân không hề phát giác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận