Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 4472: Con đường vô địch - ngươi không cảm thấy dạng này mới có ý tứ sao?

"Ha ha ha, Tiểu Thanh, ngươi không cảm thấy như vậy mới có ý tứ sao?"
"Lúc trước cái đại thế kia kêu cái gì đại thế? Không có ý nghĩa, mà bây giờ, sự tình bắt đầu thay đổi theo hướng có ý tứ rồi."
"Ít nhất trong vòng mấy trăm năm tới sẽ không nhàm chán."
"Trong tộc không phải đã vì ta sắp xếp ổn thỏa cái gọi là danh ngạch sao? Nói với bọn họ, cái danh ngạch này bản công tử không cần, lần này bản công tử muốn đích thân đi tranh đoạt một cái danh ngạch."
"Sự tình có ý tứ mới tốt để chơi chứ."
"Đi thôi Tiểu Thanh, theo bản công tử đi gặp một lần cái người diệu kỳ này."
Thanh niên khép quyển sách trên tay, khóe miệng khẽ mỉm cười, quanh thân hắn nổi lên một cỗ chính khí hạo nhiên không gì sánh bằng.
"Công tử, cứ như vậy, hắn có thể gặp nguy hiểm hay không?"
Nữ tử được gọi là Tiểu Thanh lại lần nữa lên tiếng nói.
"Nguy hiểm? Ta không cho rằng hắn sẽ có nguy hiểm gì."
"Tiểu Thanh à, ngươi phải nhớ kỹ, trên thế giới này, người có khả năng bước vào tu hành giới, không ai là kẻ ngu xuẩn cả."
"Tất nhiên hắn đã làm vậy, vậy có nghĩa là hắn có nắm chắc tuyệt đối."
"Biết không?"
Thanh niên đối với Tiểu Thanh cười một cách thần bí, sau đó chắp tay rời đi nơi đây.
Tiểu Thanh rơi vào trầm tư, đợi đến khi hoàn hồn lại thì đã thấy công tử nhà mình đã sớm đi xa.
"Ai nha, công tử, ngươi chờ Tiểu Thanh một chút."
...
Thiên Thánh Đế Triều.
Trong một tòa đại điện vô cùng lộng lẫy, Từ Phong ngồi ở phía dưới, có chút thấp thỏm nhìn người nam tử trung niên mặc long bào phía trên, quanh thân tản ra uy nghiêm vô tận.
"Diệp Lâm này thật là có bản lĩnh, Kim Tiên tầng bốn, chém giết Kim Tiên tầng năm Vương Khinh Tiên."
"Nếu ta nhớ không nhầm, hắn là đến từ nơi xa xôi đúng không?"
Nam tử trung niên phía trên vuốt cằm, rơi vào trầm tư.
"Thưa cha Đế, đúng vậy, hắn chính là đến từ nơi xa xôi, hắn có một người bạn tên là Vương Thiên, chính là vị đạo sư luyện đan cấp đạo kia."
Từ Phong lập tức đứng dậy trả lời.
Hắn cũng không ngờ rằng Diệp Lâm lá gan lại lớn như vậy, vậy mà thật sự dám ra tay với cường giả thế hệ trước.
Hắn thật sự không sợ hay chỉ là không biết mà thôi?
"Ồ? Ra là vậy, lần đầu đến khu vực thứ ba này vẫn chỉ là tu vi Thái Ất Huyền Tiên, bây giờ cũng chỉ mới trải qua có vạn năm đã bước vào Kim Tiên tầng bốn."
"Hơn nữa còn trong vòng 2 canh giờ đã chém giết Kim Tiên tầng năm Vương Khinh Tiên."
"Toàn bộ quá trình Vương Khinh Tiên không có chút sức chống cự, đúng là một nhân vật."
"Bất quá hắn một lần giết người này, giết không phải Vương Khinh Tiên, mà là đánh vào mặt đám lão gia hỏa ở khu vực thứ ba này rồi."
"Hắn làm như vậy, đám tiểu tử kia chắc bắt đầu không an phận rồi."
Nam tử trung niên phía trên, cũng chính là Đế Tôn Thiên Thánh Đế Triều, nhẹ nhàng cười nói.
"Cha Đế, Diệp Lâm đó tiếp theo có lẽ sẽ gặp phải sự truy sát của đám lão già đó, có muốn ban cho hắn chút che chở không? Dù sao hắn cũng là thiên kiêu nhân tộc ta."
"Huống chi, bằng hữu bên cạnh hắn cũng có ân với ngài."
Nhìn cha mình, Từ Phong khép mắt nói.
Diệp Lâm lần này gây ra chuyện quá lớn, triệt để phá vỡ vòng tầng, vô số cường giả thế hệ trước e rằng đều hận hắn thấu xương.
Tiếp theo, hắn không dám tưởng tượng Diệp Lâm rốt cuộc phải đối mặt với sự truy sát như thế nào.
"Ta cần ngươi phải lên tiếng nhắc nhở sao?"
Đế Tôn trợn mắt nhìn đại nhi tử của mình một cái, sau đó đột nhiên đứng lên.
"Nếu bản đế nhớ không lầm, Diệp Lâm và mấy người bạn của hắn hình như là hầu tước của Thiên Thánh Đế Triều ta?"
Đế Tôn ngữ khí uy nghiêm tột độ, thanh âm không ngừng vang vọng khắp đại điện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận