Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 3566: Con đường vô địch - Kỳ Huyễn đại lục 30

Chương 3566: Con đường vô địch - Kỳ Huyễn đại lục 30
Một huyễn thánh cường giả nhìn về phía Trần Phàm ở đằng xa, thở dài nói. Trước khi bước vào huyễn thánh, gặp Trần Phàm giống như ếch ngồi đáy giếng nhìn trăng, sau khi bước vào huyễn thánh lại thấy Trần Phàm như phù du gặp trời xanh. Sự chênh lệch này thật khiến người tuyệt vọng, khiến nội tâm không thể sinh ra chút ý chí đuổi theo nào.
"Chư vị, ta là Trần Trường Sinh, hôm nay chính là tiệc rượu mừng trăm tuổi của ta, cảm ơn chư vị đã nể mặt, mong chư vị ăn ngon uống ngon, sau đó còn có tiết mục chờ đón mọi người."
Trần Trường Sinh bước ra một bước lớn tiếng nói, lời nói tràn đầy kiêu ngạo, tràn đầy tự tin. Là con trai duy nhất của thiên hạ đệ nhất cường giả, hắn có sự tự tin này. Mà ở phía dưới, Diệp Lâm có thể thấy thân thể Thượng Quan Uyển Ngọc đang run rẩy.
Thượng Quan Uyển Ngọc quay người liếc nhìn Diệp Lâm, Diệp Lâm trao nàng một ánh mắt trấn an. Đến đây, Thượng Quan Uyển Ngọc dứt khoát kiên quyết hướng về phía đài cao kia, ban đầu ở trong đám người không ai thấy, nhưng khi đến gần mới phát hiện có gì đó không hợp lý. Mục tiêu của vị này sao lại là đài cao kia? Vị này rốt cuộc muốn làm gì?
"Vị tiền bối này, không biết ngài có gì chỉ giáo?"
Nhìn người đeo mặt nạ dần dần tới gần, Trần Trường Sinh vẻ mặt vô cùng nghi hoặc hỏi, những người có khả năng leo lên đỉnh núi Ngọc Long Tuyết Sơn này đều là cường giả tuyệt thế, đều là tiền bối của hắn, hắn gọi một tiếng tiền bối cũng không có gì lạ. Mà phía sau hắn, Trần Phàm cũng nghi hoặc nhìn về phía Thượng Quan Uyển Ngọc.
"Sao vậy? Hai vị nhanh vậy đã quên ta rồi?"
Thượng Quan Uyển Ngọc khẽ nhếch khóe miệng, sau đó chậm rãi đưa tay gỡ mặt nạ xuống. Khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia, cả ba người nhà đều ngây ngốc, hoàn toàn ngây ngốc.
Trần Phàm mặt đờ đẫn, Trần Trường Sinh trong mắt hiện lên một tia không thể tin được, còn người phụ nữ xinh đẹp kia thì trong mắt lại thoáng hiện một tia sát ý. Biểu hiện của ba người không giống nhau, giờ phút này, thời gian như ngừng lại, bốn người cứ như vậy nhìn nhau.
"Uyển... Uyển Nhi."
Trần Phàm khóe miệng khô khốc nói, không ngờ rằng, con gái của mình đã trở về.
"Trần Phàm, xin gọi ta tên đầy đủ, Tuyệt thiên Đạo Thánh Thượng Quan Uyển Ngọc."
Thượng Quan Uyển Ngọc mặt lạnh tanh, giọng nói lạnh như muốn làm đông cứng cả người.
"Tê, Tuyệt thiên Đạo Thánh Thượng Quan Uyển Ngọc? Tuyệt thiên Đạo Thánh sao lại tới đây?"
"Đ.m. Tuyệt thiên Đạo Thánh, kẻ này đã trộm thánh vật của tông ta, vậy mà còn dám xuất hiện ở đây, xem ta không bắt nàng lại rút gân lột da."
"Đừng nói chuyện, không khí không thích hợp, ta cảm thấy trong không khí tràn ngập một tia sát ý nhàn nhạt."
"Đúng, có sát khí, trước đừng nói."
Một đám khán giả nhìn bốn người phía trên, trong mắt ánh lên một tia hiếu kỳ, chuyện này có vẻ như sắp có kịch hay.
"Tỷ, sao tỷ lại đến đây? Tỷ không biết những năm qua ta đã vất vả tìm tỷ thế nào, ở bên ngoài một mình lăn lộn nhiều năm chắc là mệt mỏi lắm đúng không? Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi, nơi này là nhà của tỷ mãi mãi."
Trần Trường Sinh, trong mắt vẻ châm biếm chợt lóe lên, rồi thay vào đó là một nụ cười giả tạo tiêu chuẩn, hai mắt tràn đầy an ủi.
"Đúng đó, Uyển Nhi, con đến sao không nói với mẹ trước? Con nói mẹ xong mẹ đi đón con mà, những năm này ở bên ngoài vất vả rồi đúng không?"
"Mẹ nghe nói con trở thành Tuyệt thiên Đạo Thánh gì đó, cái tên này hay, cái tên này hay."
Người phụ nữ xinh đẹp kia vừa nhìn ánh mắt đã biết con trai mình có chủ ý gì, lập tức hùa theo.
"Kinh hãi, Tuyệt thiên Đạo Thánh vậy mà là con gái của Trần Phàm?"
"Đ.m, xong đời rồi, thánh vật của tông ta muốn không lấy lại được."
"Lần này hay rồi, thân phận xem như đã vạch trần rồi."
Một đám người ăn dưa hóng chuyện đầy mặt kinh ngạc bàn tán, lần này đến không lỗ rồi, vậy mà có thể được xem đại hỉ sự của đệ nhất thiên hạ cường giả. Nhưng mà nhìn biểu hiện của mấy người kia thì có vẻ như dưa này vẫn còn xa mới kết thúc, trong đó chắc chắn còn ẩn tình sâu xa hơn.
"Thôi đi, hai người đừng có giả tạo nữa, dáng vẻ của hai người làm ta buồn nôn."
Thượng Quan Uyển Ngọc mặt đầy chán ghét nhìn hai mẹ con trước mắt, hai mẹ con này một bộ mặt ngoài, một bộ phía sau, lúc nào cũng làm người buồn nôn như vậy. Trước đây thế nào, bây giờ cũng vậy.
"Uyển Nhi, sao con lại nói chuyện với mẹ và em con như vậy? Mau xin lỗi bọn họ đi, con có biết không những năm qua con mất tích mẹ con và em con lo lắng cho con thế nào không?"
Đứng cạnh hai người, Trần Phàm thấy Thượng Quan Uyển Ngọc ngang ngược như vậy liền nhíu mày quát lớn.
"Lão gia đừng nóng, Uyển Nhi ở bên ngoài lăn lộn nhiều năm, không tránh khỏi học được chút không tốt, chúng ta đều không sao."
"Không sao đâu cha, tỷ tỷ nhất định là vì lúc trước đại nương mất tích mà không thể nào vượt qua được bóng tối nội tâm, cho nên mới như vậy, tỷ tỷ trong lòng có tức chúng con đều hiểu rõ, tỷ tỷ dù bây giờ có mắng con thì con cũng sẽ rửa tai lắng nghe."
Nhìn hai người trước mắt làm ra vẻ buồn nôn như vậy, Thượng Quan Uyển Ngọc tức quá hóa cười. Nàng cũng không biết phải nói sao với hai mẹ con này nữa. Quả thật là cực phẩm.
"Uyển Nhi, mau xin lỗi mẹ con và em con đi, xin lỗi xong thì chúng ta vẫn là người một nhà, đến lúc đó con vẫn là con gái Trần Phàm, sau này cũng không cần phải mệt mỏi như vậy nữa."
Trần Phàm cau mày nhìn Thượng Quan Uyển Ngọc ở đằng xa quát.
"Xin lỗi? Mẹ ta chỉ có một người, đó chính là Thượng Quan Vân, chứ không phải là ả dâm phụ trước mặt này, còn có cả đám t.i.ệ.n chủng mà ả dâm phụ này sinh ra."
"Còn cả ngươi Trần Phàm nữa, bao nhiêu năm tu luyện đều tu vào bụng chó rồi hả? Chẳng lẽ trắng đen đều không phân biệt được sao?"
Thượng Quan Uyển Ngọc cũng không nhịn được nữa, trực tiếp chỉ vào mặt ba người mắng, không sót một ai.
"Kích thích, kích thích, kích thích a, chuyến này không uổng công rồi, tuyệt đối không đến không."
"Tê, quá kích thích, không ngờ rằng lão phu tuổi này còn được thấy cảnh kích thích như vậy."
"Ta giọt cái ai da, chỉ thẳng mặt mắng người tôn quý nhất thiên hạ, ta bội phục, nữ tử này ta quá bội phục."
Bên dưới, đám người xem náo nhiệt triệt để sôi trào, bọn họ tuy đã qua tuổi xem náo nhiệt, nhưng cũng phải xem là ai đang náo nhiệt. Mà bây giờ bọn họ đang được xem náo nhiệt của đệ nhất thiên hạ cường giả. Tại Kỳ Huyễn đại lục này, thân phận tôn quý nhất ba người không nghi ngờ chính là một nhà ba người trước mặt. Mà bây giờ, ba người này lại bị một nữ tử chỉ thẳng mặt mà mắng, loại náo nhiệt này còn thú vị hơn cả vụ đầu lâu màu hồng kia nhiều.
"Uyển Nhi, lặp lại lần nữa, xin lỗi."
Nghe Thượng Quan Uyển Ngọc nói như vậy, sắc mặt Trần Phàm hoàn toàn âm trầm xuống, hai mắt nhìn chằm chằm về phía Thượng Quan Uyển Ngọc ở đằng xa. Mà ngay lúc này, trên bầu trời vậy mà mây đen ùn ùn kéo đến, trong mây đen truyền đến từng tiếng sấm nổ vang dội, một cỗ uy áp vô cùng to lớn giáng xuống nơi đây.
Cảm nhận được cỗ uy áp này, mọi người đều kinh hãi.
"Tê, thiên đạo chi lực? Trần Phàm này lại có thể điều động thiên đạo chi lực? Quả nhiên, lời đồn không sai, hắn quả thật đã đi đến một bước kia rồi."
"Ta giọt cái ai da, dưới cơn thịnh nộ mà thiên địa biến sắc, lão đầu, ông làm được như vậy không?"
Trong đám cường giả, một đứa trẻ tết tóc Maruko, mặt đỏ bừng nhìn lão giả trước mắt tò mò hỏi.
"Lão phu ta à, còn lâu mới đạt đến được trình độ này, ngươi nghĩ danh hiệu đệ nhất thiên hạ này là tự nhiên có được chắc?"
Lão giả mặt hiền hòa sờ lên đầu đứa bé cười ha ha nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận