Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 4561: Con đường vô địch - thần dị bí cảnh 61

Ở chỗ này, dựa theo bảng nhắc nhở chỉ hướng, Diệp Lâm một đường tiến đến, cuối cùng, để Diệp Lâm tìm được cái gọi là đại sơn thần bí. Mà cái Cửu Thánh Vẫn thiết kia lại ở ngay trong núi lớn này. Nhìn đại sơn trước mắt, Diệp Lâm không chút do dự, đưa tay vỗ một chưởng tới. Đại sơn trước mắt trực tiếp bị một chưởng của Diệp Lâm đập thành bụi phấn, và trong đó có một khối vẫn thạch tản ra ánh sáng vàng. Phía sau, Thượng Quan Uyển Ngọc khiếp sợ vô cùng nhìn một màn này, Diệp Lâm làm sao biết nơi này có bảo vật? Nàng đi theo Diệp Lâm cả chặng đường, Diệp Lâm đi dường như có mục đích đến thẳng nơi này vậy, sau đó trước mặt nàng oanh mở núi lớn này, lấy được Cửu Thánh Vẫn thiết. Người trước mắt giống như từ đầu đến cuối đều biết rõ nơi này có bảo vật. Mà Diệp Lâm thì tự mình thu hồi Cửu Thánh Vẫn thiết trước mắt. Lý Tiêu bọn họ đều là tự mình từng bước mang tới đây, sớm đã là người một nhà, mình tuyệt đối sẽ không đụng vào cơ duyên của bọn họ. Thế nhưng mấy người kia tâm tư quá nặng, Diệp Lâm từ đầu đến cuối đều không coi họ là người một nhà, cho nên cầm cơ duyên, nội tâm tự nhiên bình thản, không hề có chút gánh nặng. "Diệp Lâm, Diệp Lâm, là ta đây, Diệp Lâm, ngươi còn nhớ ta không?" Đúng lúc này, phía dưới truyền đến một giọng nói nhỏ, Diệp Lâm cúi đầu nhìn, thấy một thân ảnh đang đứng ở phía dưới. Mà thân ảnh kia, rất xa lạ, lại rất quen thuộc. "Kiếm Vô Song." Diệp Lâm lạnh giọng nói, sau đó, một ký ức hiện rõ trong đầu hắn. Kiếm Vô Song, đại ca mà mình đã từng nhận thức, đáng tiếc, không đuổi kịp bước tiến của mình. "Đúng vậy a, ta đến đây, tiểu đệ, ta rất vui khi ngươi vẫn nhớ rõ ta." Kiếm Vô Song kích động nói. Nhưng mà, không đợi hắn nói hết lời, một đạo kiếm khí kinh thiên liền trực tiếp hướng hắn nghiền ép tới, thân thể của hắn trực tiếp bị nghiền thành bụi. "Ngươi không có tư cách gặp tiểu đệ của ta, nếu Kiếm Vô Song thật sự có bản lĩnh đứng trước mặt ta với phong thái toàn thịnh, ta có thể nhận hắn, thế nhưng ngươi, không đủ tư cách." Diệp Lâm cười lạnh nói. Mình không hề quên gốc, người đại ca này là mình lúc trước đã thừa nhận. Nếu Kiếm Vô Song hiện tại đứng trước mặt mình, mình nhất định sẽ nhận, nhưng đáng tiếc, Kiếm Vô Song không ở đây. Vừa rồi đây chẳng qua chỉ là một linh hồn quỷ dị thôi, một món đồ chơi tiện tay có thể xóa bỏ. Bất quá... chuyện của Kiếm Vô Song đều đã là chuyện từ rất lâu trước kia, ngay cả Vương Thiên bọn họ cũng không biết chuyện cũ của mình. Mà những vật này lại là quỷ dị linh, cũng không trực tiếp có năng lực thu hoạch ký ức của mình. Phương thức thu hoạch ký ức của chúng chỉ có thôn phệ, thôn phệ xong liền có thể thu hoạch được toàn bộ ký ức của kẻ xui xẻo bị thôn phệ. Tính ra thì, trong số thiên kiêu tiến vào bí cảnh lần này, có người quen sao? Có người quen đã từng nhận biết mình? Hơn nữa có lẽ là từ rất lâu trước đây? Thật thú vị, thật là có ý tứ. Ngay lúc Diệp Lâm đang đứng tại chỗ nhíu mày suy tư, Cố Thanh bên cạnh hai mắt hiện lên một tia kinh diễm. Diệp Lâm này, ra tay thật quả quyết. Vừa rồi cái kia mặc dù là quỷ dị linh, nhưng xem dáng vẻ và giọng điệu, có vẻ như là đại ca của hắn. Vậy mà người này không hề do dự mà ra tay. Chỉ riêng tâm tính của Diệp Lâm đã khiến nàng khâm phục, vô cùng khâm phục. Đông... Đông... Đông... Đúng lúc này, một tiếng chuông vang lên bên tai hai người. Theo tiếng chuông nhìn tới, ở nơi xa, bình nguyên mà trước kia nhìn không có gì lại xuất hiện một ngôi chùa, chỗ sâu trong chùa có một chiếc chuông lớn, một vị lão hòa thượng mặc áo cà sa đang gõ chuông lớn. Âm thanh lớn vang vọng bốn phía.
Bạn cần đăng nhập để bình luận