Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 1634: Thương Khung thánh địa 5

"Cho ngươi ba điểm tích lũy, cái này điểm tích lũy làm sao cho?" Diệp Lâm lấy ra lệnh bài, hỏi Bạch Kiếm Tâm đang ngơ ngác trước mắt. Hắn thực sự không biết làm mấy chuyện này. Lần đầu đến Tinh Hà, rất nhiều thứ đều không hiểu, cường giả Địa Tiên thì không dễ săn giết, xem ra sau này phải tìm cơ hội săn giết một cường giả Địa Tiên. Có vậy mới có thể bổ sung kiến thức dự trữ, hiện tại kiến thức dự trữ của hắn có chút ít dùng. "Sư đệ... A không, sư... sư huynh, không cần, miễn phí, miễn phí." Bạch Kiếm Tâm lập tức xua tay từ chối, đùa gì chứ, hắn còn tưởng hai người này chỉ là đệ tử mới nhập môn thôi, không ngờ lại là đệ tử nội môn. Đệ tử mới nhập môn cái gì cũng không biết thì hắn còn có thể bắt nạt, chứ hai đệ tử nội môn, cho hắn tám trăm lá gan cũng không dám. Đừng nói hắn chỉ là Đại Thừa kỳ, dù đệ tử nội môn Địa Tiên kỳ đến cũng phải quỳ trước mặt hai người này. Kẻ nào có khả năng vào nội môn mà lại là hạng lương thiện? Mỗi một người đều là vô địch cùng cảnh giới. "Đã vậy thì ta xin đa tạ." "Không cần cảm ơn, nếu hai vị sư huynh không có gì nữa, ta xin đi trước." Nói xong, không đợi Diệp Lâm kịp đáp, một đạo kiếm quang biến mất nơi chân trời. Diệp Lâm chỉ biết cạn lời. "Được rồi, tìm chỗ bế quan, một tháng sau đi cái gọi là Côn Luân bí cảnh xem sao." Diệp Lâm vừa nói, định rời đi, nhưng ngay sau đó, một đạo quang mang rực rỡ từ chân trời chiếu xuống, ánh sáng dần hóa thành dòng chữ, rọi sáng cả Thương Khung thánh địa: "Thương Khung thánh địa ta vừa có thêm hai vị đệ tử nội môn, là Diệp Lâm và Liễu Bạch, đánh bại một trong hai người, có thể trở thành đệ tử nội môn, nhớ kỹ, đồng môn tranh chấp không được gây thương vong." Dòng chữ vừa xuất hiện, Diệp Lâm liền cảm thấy cả vùng đất đang rung chuyển, vô số khí tức cường hoành lần lượt tỏa ra. Trong đó có mấy đạo tiên đạo khí tức, còn có Địa Tiên hậu kỳ, điều kỳ lạ nhất là, còn có một đạo khí tức Địa Tiên đỉnh phong thoảng qua. "Lão già này chẳng tốt lành gì cả." Diệp Lâm lập tức tặc lưỡi nói, lần đầu gặp hắn còn thấy thánh chủ này rất tốt, giờ mới thấy, người này mới thực sự là cáo già. "Khụ khụ, nên trốn thôi, có người phát hiện chúng ta rồi." Liễu Bạch khẽ ho, lập tức thân thể tan biến, khí tức cũng biến mất không dấu vết. Còn Diệp Lâm thì cũng biến mất không tăm hơi, không chút khí tức nào. "Hừ, ta vừa thấy hai người kia ở đây, biến mất không dấu vết? Tiểu xảo thuật." Hai người vừa đi không lâu, ba thân ảnh thông thiên liền đến vị trí Diệp Lâm vừa đứng. Trong đó, một nam tử áo xám nhìn la bàn trong tay lẩm bẩm, tay phải liên tục bấm pháp quyết. "Tìm bọn chúng, đuổi theo, nhanh lên, hiện tại cả đám ngoại môn đều điên cuồng rồi, ngay cả lão già Huyết Ma kia cũng bò dậy khỏi đất, tên đó đã đứng ngoài cửa Thương Khung thánh địa cả trăm vạn năm, giờ cơ hội tốt như này trước mắt, tên đó còn điên cuồng hơn chúng ta." "Nhanh lên, nhanh lên." Nói rồi, lão giả áo xám liền dẫn hai người phía sau biến mất vào không trung, vô số khí cơ không ngừng quét trên đại lục. Chớp mắt đã ba ngày trôi qua. "Tiên sư nó, đám người kia thiểu năng à? Cái này cũng quá điên cuồng rồi." Diệp Lâm trốn trong một hang động, mắng thầm, ba ngày, truy sát không ngừng ngày đêm, dựa vào thủ đoạn của những tên kia vẫn không thể tìm được tung tích của hắn. Còn Liễu Bạch thì chỉ mải gây họa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận