Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 3388: Con đường vô địch - cây hòe có linh

Chương 3388: Con đường vô địch - cây hòe có linh Ngay cả cây hòe lớn bên cạnh Diệp Lâm cũng rung lên mấy lần, cây hòe lớn có linh tính, bất quá linh trí cũng chỉ kém Lý Tiêu d·a·o một chút. Dù sao đây chính là gia tộc tiên đạo, trong đó mỗi một vật đều không hề đơn giản, một cây hòe lớn có linh tính thì cũng chẳng có gì lạ.
Diệp Lâm rót cho mình một chén, cũng rót cho Lý Tiêu d·a·o một chén, phần nước trà còn lại đều bị Diệp Lâm tưới xuống gốc cây hòe lớn. Nước trà sau khi tiếp xúc với mặt đất thì lập tức biến mất, mà một cành liễu khẽ phất qua khuôn mặt Diệp Lâm, cho dù cây hòe lớn không biết nói chuyện, Diệp Lâm cũng có thể cảm nhận được cảm xúc vui sướng trong lòng cây hòe lớn.
Loại Ngộ Đạo Trà này đối với Diệp Lâm hiện tại mà nói không có nửa phần tác dụng, chủ yếu là phẩm cấp Ngộ Đạo Trà trong tay hắn quá thấp, bất quá phải công nhận, hương vị Ngộ Đạo Trà thật sự không thể chê vào đâu được.
Ngay lúc Diệp Lâm và Lý Tiêu d·a·o thưởng trà thì ngoài cửa lại có một vị kh·á·c·h không mời mà đến.
Một thân ảnh nhỏ nhắn lấp ló ngoài cửa, một đôi mắt to nhìn chằm chằm vào chén trà trong tay Diệp Lâm và Lý Tiêu d·a·o.
"Thật là thơm nha, cả đời này ta chưa từng ngửi thấy đồ vật nào thơm như vậy, chỉ mới phát ra mùi thơm thôi mà đã khiến linh đài ta sáng suốt, nếu mà uống một ngụm thì còn chịu được sao?" Vương Tiểu Manh chớp mắt, nhún nhún cái mũi nhỏ của mình thì thầm nói.
Mà Diệp Lâm và Lý Tiêu d·a·o sau khi uống xong, Lý Tiêu d·a·o chủ động thêm nước vào chén, nói thật thì hắn cũng t·h·í·c·h uống. Sau khi thêm đầy nước, Lý Tiêu d·a·o và Diệp Lâm cứ như vậy yên tĩnh nằm trên ghế không nhúc nhích, cây hòe lớn trên đỉnh đầu không ngừng phát ra tiếng xào xạc, tựa như đang tấu nhạc cho hai người vậy.
Có vẻ như thấy Diệp Lâm và Lý Tiêu d·a·o đã ngủ, Vương Tiểu Manh với thân thể nhỏ bé từng bước tiến lại gần chén trà trên bàn.
"Nhanh lên, nhanh lên." Càng đến gần, trái tim nhỏ bé của Vương Tiểu Manh càng đập thình thịch, đồng thời đôi mắt to không ngừng quan s·á·t trạng thái của Diệp Lâm và Lý Tiêu d·a·o.
Hai người hô hấp đều đặn, ừm, xem ra đã ngủ rồi.
Mỗi một bước đi của Vương Tiểu Manh đều vô cùng mạo hiểm, mấy hơi sau nàng cuối cùng cũng tới trước bàn, nhìn thấy ấm trà gần trong gang tấc, hương vị trà đã nồng đậm khiến nàng sắp không kh·ố·n·g chế được chính mình.
"Ta chỉ uống một ngụm thôi, chỉ hớp một ngụm nhỏ." Vương Tiểu Manh đưa đôi tay nhỏ bụ bẫm ra ôm lấy ấm trà, đặt miệng vào nơi miệng ấm và bắt đầu rót trà.
"Tiểu bằng hữu, ngươi uống t·r·ộ·m như vậy không phải thói quen tốt đâu, cẩn t·h·ậ·n ta mách với phụ mẫu ngươi đấy." Đúng lúc này một giọng nói truyền đến, làm Vương Tiểu Manh giật mình không cầm chắc ấm trà trong tay và đánh rơi xuống đất.
"Bộp" một tiếng, ấm trà vỡ tan tành, nước trà bắn ra nháy mắt biến mất trên mặt đất, thân cành tráng kiện của cây hòe lớn vậy mà cũng run rẩy mấy phần. Ngay cả lá trà ngộ đạo cũng biến mất sạch sẽ không còn dấu vết. Trên mặt bàn là các ngươi, còn rơi xuống đất thì thuộc về cây hòe.
Diệp Lâm vung tay lên, ấm trà vỡ vụn khôi phục nguyên dạng trở lại trên mặt bàn.
Diệp Lâm cứ như vậy chống cằm nhìn Vương Tiểu Manh trước mặt, còn Lý Tiêu d·a·o thì cười nhìn cô bé trước mắt.
"Ta... ta không cố ý." Nhìn thấy ánh mắt không mấy thiện ý của hai người, Vương Tiểu Manh bĩu môi cúi đầu nhỏ giọng nói.
Nàng cho rằng hai vị này đã ngủ, không ngờ hai vị này vẫn luôn tỉnh táo.
"Ngươi mới tu vi Kim Đan kỳ, nước Ngộ Đạo Trà chỉ uống một giọt là đủ, uống nhiều e rằng cả đời ngươi đều sẽ hôn mê không tỉnh lại." Diệp Lâm ôn tồn dạy bảo.
Vạn vật có lợi thì cũng có hại, cho dù là đan dược tốt đến đâu cũng có đan đ·ộ·c.
Lá trà ngộ đạo có thể nâng cao ngộ tính của tu sĩ, điểm này không sai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận