Cơ Duyên Của Ngươi Rất Tốt, Ta Vui Lòng Nhận

Chương 4456: Con đường vô địch - vẫn là nuốt

Trong mắt Diệp Lâm, cho dù những thứ đồ không tốt không xấu này, trong mắt người khác đều là trân bảo hiếm thấy tuyệt đối.
"Cũng sắp xong rồi sao?"
Nhìn nồi lớn trước mặt, Diệp Lâm lẩm bẩm một câu, cuối cùng ném Cửu phẩm thánh liên trong tay vào trong đó.
Chân Vương Thánh Thân phía trên ghi lại rằng chỉ cần có thuốc dẫn, lại hấp thụ thêm nhiều thảo dược nữa là có thể tu luyện, bản thân nấu một nồi thế này rồi hấp thụ, ý nghĩa cả hai không sai biệt lắm, có lẽ cũng như nhau.
"Thôi vậy, tầng thứ nhất là như thế, hiện tại là tầng thứ hai."
Hai tay Diệp Lâm bắt đầu kết ấn, một ngọn lửa bao trùm toàn bộ nồi lớn, nhiệt độ ngọn lửa cực cao, tiên dịch trong nồi bắt đầu sôi trào, các loại thảo dược đều lục tục bắt đầu hòa tan.
Giờ phút này, nhiệt độ trong nồi lớn thấp nhất cũng phải mấy chục vạn độ.
Nếu là chất lỏng bình thường thì đã sớm bốc hơi, đáng tiếc, thứ này là tiên dịch, ngưng tụ từ tiên khí mà thành, tự nhiên không bị nhiệt độ làm bốc hơi.
Dược liệu bình thường bắt đầu tan ra, nhưng Cửu phẩm thánh liên kia tựa như một đóa thánh liên thật sự, xuất thân từ bùn mà không nhiễm, tiên dịch bốn phía căn bản không thể đến gần nửa phần.
Nó cứ lơ lửng yên tĩnh ở đó, trên bề mặt có một tầng khí màng ngăn cách toàn bộ tiên dịch xung quanh.
Tiên dịch không thể tới gần dù chỉ nửa phần, chứ đừng nói là hòa tan nó.
Nhìn thứ này, Diệp Lâm nhất thời nhíu mày.
Cửu phẩm thánh liên này đứng hàng cực phẩm Chí Tôn, nhiệt độ bình thường căn bản khó mà luyện hóa, cứ tiếp tục thế này thì không ổn.
Một khắc sau, Diệp Lâm cởi bỏ quần áo trên người rồi trực tiếp bước vào trong nồi lớn, nhiệt độ mấy chục vạn độ không hề ảnh hưởng đến hắn.
Hắn yên tĩnh ngồi xếp bằng trong nồi lớn, nhìn Cửu phẩm thánh liên trước mắt, Diệp Lâm chỉ do dự một giây, liền há miệng nuốt luôn Cửu phẩm thánh liên.
Nực cười, lão tử đến Tiên thiên Thánh Linh thần thú Huyền Vũ bản mệnh chi tâm còn nuốt được, một cái Cửu phẩm thánh liên thì đáng gì?
Trong thoáng chốc, phần bụng Diệp Lâm lại tỏa ra từng đợt hàn khí, Cửu phẩm thánh liên vừa vào cơ thể Diệp Lâm thì trực tiếp tiêu tán, hóa thành từng đạo hàn khí tràn ngập ngũ tạng lục phủ của Diệp Lâm.
Hàn khí không ngừng lưu chuyển trong cơ thể, toàn thân Diệp Lâm co giật vì hàn khí xâm nhập.
Nhưng Diệp Lâm vẫn cắn răng không hề nhúc nhích.
Một khắc sau, trên bề mặt Diệp Lâm lại xuất hiện một lớp băng sương, băng sương tản ra sương mù trắng mỏng manh.
Còn tiên dịch xung quanh thì không ngừng sôi trào.
Hai thứ tạo thành một sự khác biệt vô cùng kì lạ.
Dần dần, bề mặt cơ thể Diệp Lâm bắt đầu đóng băng, chỉ nửa canh giờ, Diệp Lâm đã hoàn toàn biến thành một pho tượng băng.
Ngọn lửa bốn phía nồi lớn vẫn không ngừng thiêu đốt, tiên dịch trong nồi vẫn không ngừng sôi trào, còn Diệp Lâm thì lúc này hoàn toàn biến thành một pho tượng băng.
Tiên dịch bốn phía thì liên tục ngấm vào qua tầng băng trên bề mặt da Diệp Lâm, tiến vào trong cơ thể hắn.
"Ngưng tụ."
Hai tay Diệp Lâm vung lên, lớp băng trên hai tay tan thành mảnh vỡ ngay tức khắc, lập tức hai tay Diệp Lâm ở trước ngực tạo thành một tư thế kết ấn quái dị.
Cứ như vậy, Diệp Lâm cũng không tiếp tục động đậy nửa phần, yên tĩnh ngồi tại chỗ, thực sự không nhúc nhích.
Bên ngoài phong vân đột biến, thời gian nhanh chóng trôi qua.
Còn Diệp Lâm thì từ đầu đến cuối không có tin tức gì, thân thể giống như bị đóng băng hoàn toàn.
Trong nháy mắt, lại một trăm năm nữa trôi qua…
"Ngươi nói, Diệp Lâm ở chỗ này sao? Vì sao ta không hề phát giác được?"
Một mỹ phụ nhân có khuôn mặt đoan trang, quần áo đơn giản cau mày nhìn Diệp Tâm trước mặt nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận